Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 838: Lâm Phàm tỉnh lại, mang theo một xấp tiền rời đi (2)

Lâm Phàm tỉnh lại, mang theo một xấp tiền rời đi (2)

Anh tưởng là vợ lại muốn làm những chuyện kia, anh cũng đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ cần mở miệng, hoặc là làm ra một ít động tác, anh đều có thể phối hợp một cách hoàn hảo.

Nhưng mà Mộ Thanh hiện tại, lúc thì rất muốn, lúc thì lại không muốn.

Làm cho Lâm Phàm có chút nghi hoặc.

Có lẽ là chưa đưa ra được quyết định đi.

“Ngủ đi.” Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh im lặng không lên tiếng, tựa như không nghe thấy gì cả. Thật ra là không biết nên làm sao mà thôi, vì vậy làm rùa đen rút đầu là tốt nhất.

Đêm tối yên tĩnh.

Mộ Thanh đã sẵn sàng, một mực chờ đợi sự xâm lược của Lâm Phàm, nhưng mãi đến khi mí mắt đều híp lại rồi, vẫn chờ không được.

Thật sự không tới à?

Nếu như thật sự không tới, vậy mình đi ngủ thôi.

Bên ngoài.

Thành viên hội Ám Ảnh đứng trong ngõ hẻm, cảm nhận gió lạnh thổi đến, rét đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng không có cách nào, nhiệm vụ trên người, cho dù có rét chết cũng phải trông.

“Mẹ nó, thật ngưỡng mộ.”

Người thành viên này thật sự rất ngưỡng mộ, người khác ở trong căn phòng ấm áp, ôm người đẹp trong lòng, trong ngoài gì đều ấm cả. Còn anh ta chỉ có thể ở chỗ này chịu khổ.

Sự chênh lệch giữa người và người, thật sự quá lớn.

Ôi!

Anh ta rất muốn trở thành người như Lâm Phàm, phúc lợi tốt biết bao, là mức phúc lợi mà bạn không thể nào tưởng tượng nổi.

Ngày hai tháng tám!

Sáng sớm!

Nhiều mây, thời tiết tốt, nhiệt độ vừa phải, cũng chỉ có gió đêm hôm qua hơi lớn mà thôi.

Trong khách sạn.

Mộ Thanh mở bừng mắt, đập vào mắt chính là trần nhà. Nhớ lại những chuyện vào đêm hôm qua, cô lập tức căng thẳng. Bàn tay giấu dưới chăn sờ quần áo trên người.

Đồ ngủ vẫn còn.

Cô không biết kế tiếp nên đối diện với Lâm Phàm như thế nào.

Chậm rãi nghiêng đầu.

Ơ!

Người không hề ở đây.

Sờ nhiệt độ trong ổ chăn, có hơi lạnh, có vẻ là đã rời đi một khoảng thời gian.

Cô thở phào một hơi. Nếu như vừa mở mắt đã thấy mặt đối phương, cô cũng không biết nên nói gì mới có thể giảm bớt tình huống xấu hổ này. Ít nhất thì với tình huống hiện tại, vẫn chưa phát triển đến mức đó.

Ngay lúc cô đang tưởng tượng, thì có tiếng mở cửa truyền đến.

“Tỉnh rồi?”

Lâm Phàm xách cái túi, trong túi có vài quả trứng gà, sau đó đưa đến trước mặt Mộ Thanh.

“Cho em. Đây là trứng gà do Gà Mái đẻ. Anh vừa mới về ký túc xá luộc trứng, luộc xong thì mang đến cho em đây. Mùi vị rất ngon, em có thể nếm thử.”

Mộ Thanh nhìn trứng gà, nhất thời dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

“Cảm ơn.”

Không có nhiều lời muốn nói.

Chỉ có thể nói cảm ơn.

Lâm Phàm nói: “Vốn là anh muốn mua đồ ăn sáng ở dưới lầu cho em, sau đó anh mới nhớ ra, trên người anh không có tiền, cho nên chỉ có thể chạy về cầm trứng gà qua.”

“Em từ từ ăn, anh và ông Trương phải đi làm rồi.”

“Tạm biệt.”

Anh vẫy tay với Mộ Thanh, sau đó chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.” Mộ Thanh gọi Lâm Phàm lại, sau đó đứng dậy, lấy một xấp tiền ở trong túi xách ra: “Cái này cho anh.”

“Anh không thiếu tiền.” Lâm Phàm buông tay nói.

Đều đã như vậy rồi, còn nói mình không thiếu tiền. Mộ Thanh cũng không biết đối phương nghĩ thế nào. Chỉ là tình huống này trông có vẻ hơi quái quái.

Giống như là khi phú bà rời đi, thấy biểu hiện đêm hôm qua của thanh niên rất không tồi, nên tiện tay ném một xấp tiền cho đối phương, khen thưởng công sức đêm hôm qua của đối phương.

“Cầm lấy đi.”

Quả thật Mộ Thanh có chút cảm động trong lòng. Chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy.

“Được.”

Lâm Phàm nhận lấy tiền. Theo sự hiểu biết của anh, khi vợ cho tiền sinh hoạt, đầu tiên phải nói ‘anh không thiếu tiền’, thể hiện mình rất ít tiêu tiền, để phòng đối phương đang lừa gạt mình. Nếu như vợ vẫn khăng khăng muốn cho, vậy thì thật sự là muốn cho, cứ nhận lấy là được.

“Cảm ơn vợ.” Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh nghe thấy thì trái tim đập mạnh một cái. Cô thật sự bị Lâm Phàm dọa sợ rồi. Gọi tôi là gì?

Vợ?

Điều này làm cho cô nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, đối phương chạy lên trên sân khấu, nâng cô lên cao trước mặt mọi người.

Bắt đầu từ đó.

Cuộc sống của cô đã xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Vợ ơi, em sao vậy?”

Lâm Phàm thấy Mộ Thanh sửng sốt, quơ tay trước mặt cô, muốn làm cho cô tỉnh táo lại.

Mộ Thanh trở lại bình thường, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Trải qua tiếp xúc.

Cô dần hiểu ra một chuyện.

Gặp chuyện không nên hoảng hốt, mọi thứ đều lấy sự bình tĩnh làm chủ. Chuyện bị đối phương gọi là vợ không hề lỗ. Nếu như tranh luận, rất dễ xảy ra chuyện.

Ngay lúc cô đang nghĩ đến những thứ này.

Một màn kinh ngạc đã xảy ra.

Lâm Phàm dùng một tay đỡ góc mặt cô, ngay sau đó, Lâm Phàm dựa đầu lại gần, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô, sau đó tách ra.

“Tạm biệt vợ.”

Mộ Thanh ngây ngốc nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi.

Sờ đôi môi bị hôn.

Không ngờ rằng sẽ như vậy.

Lâm Phàm trước kia sẽ không bao giờ chủ động làm những việc này, bởi vì Mộ Thanh lúc đó mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ lập tức tặng cho Lâm Phàm nụ hôn như vậy.

Cho nên, anh thấy Mộ Thanh suy nghĩ lâu như vậy, tưởng là quên mất rồi, hoặc là đang đợi mình, vì vậy anh mới chủ động hôn Mộ Thanh.

Sau này, chuyện như vậy cứ để anh chủ động đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận