Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1028: Thật hay không không quan trọng, bọn họ tin là được rồi

Thật hay không không quan trọng, bọn họ tin là được rồi

“Chúng ta đi câu cá thôi nào.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương đáp: “Mất thật nhiều thời gian.”

Chủ nhiệm có kinh nghiệm lâu năm thật sự rất bội phục, vừa mới xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, thế nhưng vẫn muốn đi câu cá, rốt cuộc vẫn không đặt chuyện vừa rồi trong lòng.

Có lẽ thật sự không có đi.

Viện trưởng Hách đáp: “Được, dẫn mọi người đi câu cá.”

Sau đó, chủ nhiệm có kinh nghiệm lâu năm vội vàng gọi mấy người đến rửa sạch vết máu trên mặt đất, cái này ảnh hưởng rất lớn, nếu bây giờ có người đưa bệnh nhân đến bệnh viện, nhìn thấy tình cảnh này, bọn họ sẽ cho rằng Thanh Sơn bọn họ là một nơi bạo lực.

Nếu thật xảy ra chuyện này.

Thì mất biết bao nhiêu tiền viện phí.

Đừng nói là vừa giờ được quyên góp một trăm triệu, cho dù có là một tỷ, cũng không thể bỏ qua những món hời nhỏ, con kiến có bé thì cũng là thịt, ăn đến miệng rồi cũng có thể cảm nhận được mùi thịt.

Từ Tử Hạo cũng không có mấy ấn tượng tốt với Lâm Phàm.

Chủ yếu là do lúc trước cậu ta và Lâm Phàm có bạn luận qua lại, sau đó bị Lâm Phàm làm gãy mất kiếm, trong lòng Từ Tử Hạo cảm thấy rất khó chịu, cho nên nghĩ, tôi đã không phải đối thủ của anh thì tôi sẽ tránh xa anh ra một chút.

Mặc kệ là nói ra sao thì Từ Tử Hạo tôi cũng là một thiên tài.

Gặp phải loại tồn tại như anh, thật sự khiến tôi bội phục, đấu không lại chẳng lẽ chẳng cũng không thoát sao?

Hơn nữa bây giờ.

Từ Tử Hạo thật sự khâm phục Lâm Phàm, làm đẹp đến vậy, chút thù nhỏ kia tan biến sạch.

“Lâm Phàm, anh thật giỏi.”

“Xin chào, xin hỏi cậu là.”

Từ Tử Hạo tâm trạng vừa rồi còn đang tràn đầy phấn khích, nghe thấy mấy câu của Lâm Phàm, trong lòng chợt nguội lạnh, mắt trừng to, cổ họng như tắc đầy máu khó mà nuốt xuống.

“Anh không biết tôi là ai sao?”

Lâm Phàm nhìn một lúc, lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi thật sự không nhớ ra cậu là ai, chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao.”

“Không có, tôi cũng không biết anh là ai, tạm biệt.”

Từ Tử Hạo chẳng buồn nói gì nữa, con mẹ nó, tôi nhiệt tình với anh vô ích rồi, sau này chúng ta đừng có quen nhau là được rồi.

Nhìn bóng lưng người kia rời đi.

Lâm Phàm tự nhủ.

“Người này thật kỳ lạ.”

Bộ phận đặc biệt.

Độc Nhãn Nam buồn rầu đứng trước cửa sổ.

Ai có thể hiểu được suy nghĩ bây giờ của ông ta, thật sự là rất mệt, nhưng đôi khi, cũng rất sảng khoái.

Cường giả các tộc lớn trong vũ trụ càng ngày càng nhiều lên.

Lại chẳng thân thiệt gì.

Tuy rằng thực lực của ông ta có bước tiến lớn, nhưng mà so với những cường giả trong tộc lớn kia, có sự chênh lệch không hề nhỏ.

Sảng khoái vì có Lâm Phàm.

Mặc kệ tộc lớn trong vũ trụ có điều động ai đi nữa, chỉ cần có Lâm Phàm, tất cả đều không thành vấn đề.

Cốc cốc.

“Vào đi.”

Độc Nhãn Nam trở về chỗ ngồi, còn rất nhiều việc lộn xộn, việc gì cũng cần đến ông ta giải quyết, trợ lý Kim Hòa Lị rất giỏi, có thể sắp xếp được rất nhiều chuyện, nhưng dạo này nhàn rỗi hơn nhiều lắm, từ sau khi mang kinh Phật từ núi Phổ Đà, cần tìm rất nhiều chuyên gia tinh thông Phật lý đến phiên dịch.

Hy vọng sẽ tìm thấy gì đó hữu ích cho họ.

Bởi vì mang một lượng lớn kinh Phật về, học sinh lệch vào bốn học viện lớn đã lâu không xuất hiện, học sinh muốn gia nhập Phật Gia cao viện ngày càng nhiều.

Tựa như một công ty đã có được một công thức quan trọng nào đó, bên ngoài biết được làm giá cổ phiếu tăng vọt, sau đó đợi kết quả rồi cuối cùng là bùng nổ.

“Họ Từ kia, ông thật nham hiểm.”

Không lường trước được lại có người ngoài dự liệu xuất hiện.

Lâm Minh Đạo tức đến độ đầu bốc khói, ông ta vì thành phố Duyên Hải mà nhiệt tình đến đầu rơi máu chảy, thật không ngờ xong chuyện lại chẳng có ai để ý đến ông ta, đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Rầm!

Độc Nhãn Nam đột nhiên đứng dậy vỗ xuống bàn.

Tiếng trầm đục vô cùng.

Lâm Minh Đạo kinh hãi suýt chút nữa nhảy dựng cả lên, tôi còn chưa làm phiền đến ông, ông đã đánh phủ đầu người ta rồi, con mẹ nó quá vô sỉ.

Độc Nhãn Nam đột nhiên bừng tỉnh: “Tôi cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, mãi đến lúc ông đến tìm tôi, tôi mới biết, thì ra tôi quên mất ông, đáng chết, sao bọn họ có thể như vậy được chứ, Lâm Đạo Minh ông đã vì thành phố Duyên Hải bỏ ra cái giá lớn đến vậy, xong việc lại không có ai nhớ tới ông sao?”

“Tôi đã nói rõ, dù có thế nào, cũng phải chăm sóc ông thật tốt.”

Lâm Đạo Minh có rất nhiều lời muốn nói lại bị Độc Nhãn Nam là cho ngốc trệ.

“Không có.”

Độc Nhãn Nam đứng dậy, quan tâm nói: “Bây giờ sao rồi? Có chỗ nào không thoải không?”

“Không có.”

Lúc trên đường đi, Lâm Đạo Minh đã nghĩ xong nên tức giận mắng mỏ Độc Nhãn Nam thế nào.

Các người có còn là người nữa không?

Xong chuyện thì không ai để ý đến ông ta, nằm ở bên đường bị một đứa bé xem là ăn mày, bố thí cho một đồng, đối với ông ta mà nói, loại sỉ nhục này chính là vì toàn bộ thành viên trong bộ phận đặc biệt không hành động gì.

“Đợi đã, ông đừng nói với tôi những lời này, xém chút nữa bị ông qua mặt rồi, ông biết tôi bị thương, lúc đi sao không tới thăm tôi? Ông không khỏi tuyệt tình quá rồi đấy.” Lâm Đạo Minh rất không phục.

Cầm thú mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận