Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 791: Lại đến!

Lại đến!

Lúc này.

Ông ta nhìn thấy một bóng dáng đang đi từ phía xa về. Ông ta biết cậu nhóc đó, bình thường thích đeo mặt nạ, chẳng phải là sở thích gì đặc biệt, mà là do lúc nhỏ cậu ta bị Tà Vật tấn công, dẫn đến bị lửa thiêu, cháy hỏng mặt. Vì để không khiến người khác hoảng sợ, cậu ta vẫn luôn đeo mặt nạ.

“Là cậu đấy.”

Lâm Đạo Minh nổi lên ý xấu.

Tiểu Đổng đang ngân nga một bài hát, tâm trạng rất tốt, cuối cùng cậu ta cũng gặp được người không chê vẻ ngoài của cậu ta.

Hôm nay hai người cùng nhau nắm tay đi dạo phố, xem phim. Buổi tối, cô gái đó còn chủ động nói với cậu ta, em không mang theo chìa khoá nhà, tối tay có lẽ phải ở bên ngoài.

Tiểu Đổng của chúng ta là người nhiệt tình giúp đỡ người khác, nghe thấy cô gái mình thích nói rằng quên mang chìa khóa, như vậy sao được, vì vậy cậu ta đưa cô gái về thẳng khu chung cư, tìm thợ mở khoá đến, tốn mất năm mươi đồng, dưới kỹ thuật mở khoá điêu luyện của người thợ, một phút đã mở ra được.

Cậu ta đưa tiền cho thợ mở khoá.

Thợ mở khoá nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, không, đó không phải là ánh mắt kỳ lạ, mà là ánh mắt nhìn một chính nhân quân tử.

“Cậu trai, năm nay tôi bốn mươi tuổi, độc thân, tôi và cậu đều là người cùng đạo, tôi có thể hiểu suy nghĩ của cậu, chỉ lấy cậu năm mươi đồng, cậu tự thu xếp ổn thoả, tiếp tục duy trì.”

Nói xong.

Thợ mở khoá cầm hộp đồ nghề rời đi.

Khi rời đi, thợ mở khoá gật gật đầu với cậu ta, đó là vẻ mặt công nhận.

Tiểu Đổng rất vui.

Có được sự công nhận của người khác là một việc rất đáng vui mừng.

Còn cô gái thì không thèm chào cậu ta một tiếng mà trực tiếp đóng cửa, đủ để chứng tỏ cô gái gấp gáp muốn về nhà thế nào, Những gì cậu ta làm chỉ là dễ như trở bàn tay, nhưng trong lòng cô gái, địa vị và nhân cách của cậu ta đã tăng lên, đạt đến địa vị không thể thay thế.

Vào lúc cậu ta đang mơ tưởng.

Ầm!

Có người đánh cậu ta một cái.

Tiểu Đổng lập tức rơi vào hôn mê.

Thi thể bị lôi vào một con hẻm nhỏ tăm tối, không ai biết cậu ta gặp chuyện gì, nhưng đối với Tiểu Đổng, đây là chuyện rất đáng sợ. Cậu ta là đàn ông, còn có thể sợ bị cướp sắc sao?

Động tác của Lâm Đạo Minh rất thuần thục, rất dễ nhận thấy là đã không ít lần làm chuyện này, chỉ là tuổi tác đã cao, địa vị cũng cao mà chưa từng chú ý đến hình tượng của bản thân.

Nhưng dù là đã quá lâu không làm rồi.

Vẫn rất thành thạo.

Rốt cuộc thì người làm việc quen tay, việc đã không làm trong một thời gian dài, cũng không ảnh hưởng gì đến động tác của ông ta.

Chính là bá đạo như vậy.

Không phục cũng không được.

Lâm Đạo Minh lột sạch quần áo Tiểu Đổng, chỉ để lại quần lót cho đối phương. Vì quần áo của cậu ta rất dễ bị người khác nhận ra, một khi bị nhận ra thì cậu ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Thậm chí nếu bị truyền ra ngoài cũng có thể trở thành trò cười.

Cường giả Mao Sơn quỳ lạy Cây Bồ Đề?

Thật đúng là trò cười.

Reng reng!

Lúc này.

Điện thoại của Tiểu Đồng vang lên, không phải có cuộc gọi mà là có tin nhắn mới đến.

Đừng nhìn vào tuổi tác của Lâm Đạo Minh mà nghĩ rằng ông ta giống như không có mưu cầu, ham muốn gì cả, thực ra ông ta vẫn có tính khí trẻ con, luôn tinh nghịch bướng bỉnh. Ông ta cầm điện thoại lên, nắm tay Tiểu Đồng, lấy vân tay của cậu ta mở máy.

Tin nhắn là của một cô em gái gửi đến.

“Anh Đổng, anh về đến nhà chưa?”

Lâm Đạo Minh cười khà khà, không ngờ tên nhóc này còn được con gái thích, dù cho khuôn mặt này bị thiêu hủy thì có sao, vẻ đẹp bên trong mới là quan trọng.

Ví dụ như… A, không nhắc đến cũng được, chuyện đã qua không nhắc lại nữa, đàn ông phải biết nhìn về phía trước…

“Để lão làng tình trường đây giúp cậu.”

Lâm Đạo Minh biết Tiểu Đồng là người hay xấu hổ, gặp những vấn đề như thế này chắc chắn là sẽ không hiểu, ngay khi Lâm Đạo Minh chuẩn bị thay cậu ta nhắn tin trả lời thì cô em gái kia lại gửi đến một dòng tin nhắn.

“Anh Đổng, anh xem đồ nội y em mới mua có đẹp không?”

Khi Lâm Đạo Minh nhìn thấy tấm ảnh đó, kích thích tố trong cơ thể đột nhiên tăng vọt, nói thật, tuy cả đời ông ta là một người có nhiều kinh nghiệm tình trường, nhưng ở thời đại đó sao có thể thẳng thắn như bây giờ được.

Gợi cảm!

Thực sự rất gợi cảm!

“Tên nhóc này được đấy, để tôi giúp cậu nhé.”

Lâm Đạo Minh đắn đo một lát, bấm điện thoại, nhập nội dung vào…

Tôi muốn xem…

Khi vừa muốn gõ chữ tiếp theo, ông ta cảm thấy mình như thế này đúng là già mà không biết cư xử đúng mực, lập tức xóa đi, rồi lại nhắn một lần nữa.

“Đừng dài dòng nữa, mặc vào rồi gửi cho anh xem, anh không đợi được nữa rồi.”

Gửi tin nhắn xong.

Lâm Đạo Minh để điện thoại vào trong quần lót của Tiểu Đồng.

“Nhóc, tôi chỉ giúp cậu đến thế này thôi.”

Nói xong lập tức rút lui.

Trong một ngôi nhà ở tiểu khu nào đó.

Cô em gái đó nhìn thấy tin nhắn thì mắc cỡ đỏ mặt.

“Giả vờ đứng đắn!”

Bông hoa nhỏ bên hồ.

Một đám thành viên của cục đặc biệt đang quỳ lạy Cây Bồ Đề, vừa thắp hương, vừa đốt tiền giấy.

Tình huống này giống như đang tế bái tổ tiên vậy.

“Cây Bồ Đề, Cây Bồ Đề ơi, ban cho tôi sức mạnh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận