Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1077: Hắn chạy rất nhanh, chúng ta rất nhanh sẽ đuổi kịp thôi

Hắn chạy rất nhanh, chúng ta rất nhanh sẽ đuổi kịp thôi

Ầm!

Lúc này.

Cửa phòng làm việc bị đá văng ra.

Độc Nhãn Nam trực tiếp đi vào phòng làm việc, động tác thô bạo như vậy khiến lãnh đạo vô cùng tức giận.

“Ai đấy, các người là ai, vào phòng mà không gõ cửa sao, ai cho phép các người làm như vậy.” Lãnh đạo giận tím mặt, vẻ mặt tức giận chỉ vào đối phương.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu…”

Ông ta thân là lãnh đạo của trường học, lúc gặp phải loại tình huống này, điều đầu tiên nghĩ đến là bảo vệ sự an toàn cho bản thân, đề phòng ngừa mấy tên này đến hành hung, gặp phải loại tình huống này, chỉ có thể nói lãnh đạo đã cảm nhận được bản thân chắc chắn đã từng làm qua một số việc nào đó.

Nếu như nhất định phải nói…

Quả thực đã làm rồi.

Trường học đã từng không có cách nào sắp xếp thêm học sinh, nhưng có một cá nhân liên quan trả giá hơi cao, ông ta đã nghĩ cách đá bay một học sinh đi, học sinh bình thường hoặc gia đình có chút quan hệ thì chắc chắn không được, chỉ có thể xuống tay từ những gia đình nghèo khó hoặc gia đình đơn thân, tùy tiện tìm một lý do nào đó đuổi học, cũng không sợ đối phương tìm đến trường học gây phiền phức.

Độc Nhãn Nam tiến lên, vươn tay, nắm phần sau gáy của lãnh đạo, sau đó trực tiếp kéo đi ra ngoài, đồng thời nói: “Lâm Phàm, trước tiên các cậu vào bên trong nghỉ ngơi một lát đã, tôi đi xử lý là được rồi, đợi đến lúc xử lý xong, tôi sẽ trở lại.”

“Ừ.” Lâm Phàm gật đầu nói.

Hai mẹ con kia nhìn thấy lãnh đạo bị Độc Nhãn Nam kéo ra ngoài thô bạo như vậy, quả thực là bị dọa sợ rồi, từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, đối với họ mà nói, quả thực là chấn động.

Nguyên nhân Độc Nhãn Nam kéo đối phương ra bên ngoài rất đơn giản.

Ông ta biết đối phương muốn phản kháng, căn cứ theo điều tra thì càng nhiều người thì càng ồn ào, dù kết quả thế nào thì cũng không thể tránh khỏi ồn ào.

Ông ta không muốn để cho Lâm Phàm nhìn thấy, thế giới anh bảo vệ vậy mà có người như vậy, cho dù cuối cùng cũng giải quyết xong thì chắc chắn cũng sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Lâm Phàm.

Ông ta hiểu Lâm Phàm cần gì.

Muốn làm cái gì.

Bởi vậy, tất cả những cái này cũng là điều ông ta có thể làm.

Nguyện vọng lớn nhất của Độc Nhãn Nam là bảo vệ thật tốt cho đất nước mà ông ta muốn bảo vệ, đã từng có lòng nhưng không đủ sức, nhưng bây giờ Lâm Phàm đã xuất hiện rồi, khiến ông ta có hi vọng tuyệt đối, cho dù trở thành tay sai chuyên trách cũng không thành vấn đề.

Bên ngoài.

Ở phòng làm việc khác.

Lãnh đạo kia hét to, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, hai tay ông ta đánh vào người Độc Nhãn Nam, muốn Độc Nhãn Nam buông gáy ông ta ra, tình huống này giống như là bắt chó, nghĩ tới ông ta thân là lãnh đạo sao có thể để người ta nắm thành như vậy.

Bên trong phòng làm việc này còn có mấy giáo viên khác, lúc họ nhìn thấy lãnh đạo bị Độc Nhãn Nam đi vào bắt đi, vẻ mặt thay đổi rõ rệt, đối với bọn họ mà nói, dám cả gan đối xử với lãnh đạo như vậy, cũng quá càn rỡ rồi.

Lãnh đạo hét lên: “Các người còn thất thần ở đó làm gì nữa? Còn không tranh thủ thời gian gỏi người đến cho tôi, gọi người đi…”

Độc Nhãn Nam nhìn bọn họ, toàn thân tỏa ra một tia hung ác, ra lệnh nói: “Không liên quan gì đến các người cả, đi ra ngoài hết cho tôi.”

Mấy giáo viên kia cảm nhận được loại khí tức đó.

Trong lòng đột nhiên giật mình.

Giống như phải chịu một áp lực nào đó, sắc mặt trắng bệch, cũng mặc kệ lãnh đạo có ra lệnh cho bọn họ hay không, trực tiếp mở cửa xông ra ngoài, chạy được đến đâu thì cố mà chạy, vừa nhìn thấy Độc Nhãn Nam là đã biết được đây không phải là nhân vật dễ trêu chọc, chúng tôi cũng chỉ là những giáo viên bình thường, không cần phải liều mạng, vẫn là đi gọi bảo vệ cho ông thôi.

Độc Nhãn Nam đóng cửa lại, thả đối phương ra, sau đó ngồi trên ghế, dựa lưng vào thành ghế, từ trong ngực lấy ra giấy chứng nhận, ném giấy chứng nhận lên bàn làm việc.

Lãnh đạo vốn dĩ định nổi giận, nhìn thấy đối phương ném đồ trên bàn, rất khó chịu vừa xoa xoa phần gáy vừa cầm giấy chứng nhận lên, lật xem, vẻ mặt thay đổi, trên mặt lần nữa bày ra dáng vẻ tươi cười.

“Thì ra là lãnh đạo Từ, không biết đại giá quang lâm lúc nào, có bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói với tôi, không cần phải làm như vậy chứ.”

Bình thường Độc Nhãn Nam rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, ngày trước lúc gặp phải Tà Vật mạnh mới xuất hiện chiến đấu, nhưng lúc đó ở hiện trường không có ai.

Độc Nhãn Nam bình tĩnh nhìn đối phương nói: “Chức vụ này không phù hợp với ông.”

Lãnh đạo nói: “Lãnh đạo Từ, ý gì đây?”

Ông ta ở ví trí này đã nhiều năm rồi, những quyền lợi mà ông ta được hưởng là ngoài sức tưởng tượng.

“Ý trên mặt chữ.” Độc Nhãn Nam nói.

Ông ta căn bản không muốn nhiều lời với đối phương, thậm chí nếu như không phải vì Lâm Phàm, ông ta cũng khó có khả năng gặp mặt đối phương, cả đời cũng khó có thể gặp mặt một lần.

Lãnh đạo biết đối phương đến làm khó mình cho nên cũng không tiếp tục nịnh nọt nữa, cứng rắn nói: “Lãnh đạo Từ, ông phụ trách Cục đặc biệt, hình như tôi có nhậm chức chỗ này hay không cũng không có bất kỳ quan hệ gì với ông, ông vươn tay cũng quá dài rồi đấy.”

Đùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận