Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1008: Ông cụ phải về nhà rút quần áo

Ông cụ phải về nhà rút quần áo

Lâm Phàm do dự không biết có nên kể những chuyện nhỏ nhặt không, nhưng sau khi nghĩ lại, anh luôn cảm thấy có chút khó chịu, sau đó lắc đầu nói:

"Không có gì, anh đi mua ít đồ."

"Bà xã, tạm biệt."

Mộ Thanh ngạc nhiên.

Có chút không hiểu.

Có chuyện gì có thể nói với cô, tại sao lại cư xử như vậy, có vấn đề gì hay ảnh hưởng của chuyện này hơi lớn, nghĩ lại thì không nói ra vẫn tốt hơn.

Đóng cửa lại, Mộ Thanh dựa lưng vào cửa, nhìn lên trần nhà, chìm đắm trong suy nghĩ, cô không biết được Lâm Phàm thích có phải chuyện tốt không, nhưng cô biết chắc chắn Lâm Phàm đã nhận trúng cô rồi.

"Giờ mình đang bao nuôi một tên bám váy sao?"

Mộ Thanh lẩm bẩm.

Bên ngoài.

Ông Trương ghen tị nói: "Bà xã của cậu thật tốt, tôi rất ghen tị, còn đưa tiền cho cậu tiêu."

“Của tôi cũng là của ông.” Lâm Phàm nói.

"A, là bà xã sao?"

"Không, là tiền."

"Tôi đã nói, không thể được."

Hai người trò chuyện, chủ đề của cuộc trò chuyện tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng tình bạn giữa hai người rất sâu sắc.

Mặc dù Lâm Phàm đã sống trong giấc mơ của mình gần hai trăm năm.

Tính cách có lẽ rất quái gở.

Nhưng sau khi gặp ông Trương, mọi thứ sẽ trở lại như trước, mở lòng mình ra, Lâm Phàm đã từng quen thuộc đều sẽ trở lại.

Cửa hàng dụng cụ câu cá Tiểu Cố.

"Ông chủ có ở đó không?"

Lâm Phàm đứng ở cửa hỏi.

Ông chủ đứng ở quầy là một người đàn ông trung niên, ông ta nghe thấy tiếng nói, nhìn ra ngoài cửa.

Bị mù ư...

Không phải tôi đang đứng ở đây sao?

Ông chủ của cửa tiệm dụng cụ câu cá ngây người nhìn bọn họ.

Ông ta nhìn thấy Nhân Sâm đang cưỡi trên người con gà.

Tổ hợp thật đáng sợ.

Ông ta là chủ tiệm, phải có nguyên tắc, khi có vụ làm ăn thì dù có bị sỉ nhục, cũng phải nhẫn nhịn mà kiếm tiền, mặc kệ là đứng kiếm tiền hay quỳ kiếm tiền, tiền kiếm được không thơm sao?

“Có.” Mặt của ông chủ nở nụ cười, vội vàng tiếp đón bọn Lâm Phàm vào tiệm: “Mọi người cần gì ạ?”

“Tôi muốn mua cần câu.”

“Đã nhìn ra.”

Ông chủ rất chuyên nghiệp, không cần biết khách hàng kỳ lạ thế nào, việc duy nhất ông ta muốn làm là hoàn thành đơn hàng này. Chỉ cần anh bước vào cửa tiệm của tôi, tôi mà không bán chút đồ cho anh thì uổng công tôi làm ông chủ rồi.

“Ông chủ, ông thật giỏi, sao ông nhìn ra được?” Lâm Phàm hỏi.

Ông chủ chớp mắt.

Chú em, cậu đùa tôi sao?

Đương nhiên, là một ông chủ, cho dù gặp phải khách hàng kỳ lạ thì trên mặt cũng phải nở nụ cười.

“Đương nhiên là có thể nhìn ra. Mấy cậu vừa nhìn là biết người thành công, người này chắc là bố cậu đúng không, tinh thần có vẻ rất tốt, tôi rất ít khi nhìn thấy người già có tinh thần như vậy.”

Ông chủ này đã nịnh hót nhầm rồi.

Vì Lâm Phàm nói: “Ông ấy là người bạn thân nhất của tôi.”

Ông chủ kinh ngạc, vội vàng nói: “Thì ra là bạn vong niên à, vừa nhìn vị khách này là biết có tài văng vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác, nếu không cũng sẽ không được ông cụ này yêu thích.”

Ông Trương sờ mặt, buồn bã nói: “Lâm Phàm, có phải tôi thật sự rất già không?”

Ông chủ lại kinh ngạc lần nữa.

Mẹ nó!

Vị khách hàng khó xơi, lại nịnh hót nhầm rồi.

“Anh hai, anh không già chút nào, trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi. Khi tôi mà đến tuổi của anh, có thể có được vẻ ngoài và tinh thần một nửa như anh thì tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”

Ông chủ cảm thấy nếu tiếp tục khoác lác thì sẽ xảy ra chuyện mất, ông ta mau chóng chuyển chủ đề.

“Hai người muốn mua cần câu giá bao nhiêu?”

Ông ta quan sát vẻ mặt của hai người, vì từ vẻ mặt có thể nhìn ra giá cả mà họ có thể mua được. Nếu là hơi do dự, vậy chắc chắn sẽ mua loại bình thường. Còn n nếu vẻ mặt không chút biến động, ánh mắt không có mục tiêu mà nhìn khắp nơi, chắc chắn là khách hàng lớn.

Quả nhiên…

Hai người trước mặt rất bình tĩnh.

Ông chủ nói: “Chỗ tôi có hàng rẻ, hàng đắt, từ mấy trăm đến mấy ngàn đều có, nếu không tôi giới thiệu cho hai người nhé?”

Nhân Sâm cưỡi trên người Tà Vật Công Kê rất không vui, ngươi không nhìn thấy một Nhân Sâm đẹp trai như tôi sao?

Giới thiệu dụng cụ câu cá cũng dám xem thường ta.

Thật là không thể nhịn mà.

“Ngươi không xem ta ra gì à?” Nhân Sâm bất mãn nói.

Ông chủ cúi đầu, nhìn thấy cái tên kỳ lạ rất dễ bỏ qua này, không phải người mà là Nhân Sâm, nhưng mẹ nó thật lạ lùng, Nhân Sâm lại biết nói chuyện, trong mắt ông ta tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.

“Sao có thể, để tôi giới thiệu cho bốn người.”

Người làm ăn đều không phải là người đơn giản.

Đầu óc bọn họ rất nhanh nhạy, suy nghĩ việc gì cũng không cần suy nghĩ quá lâu, trong chớp mắt là có thể nghĩ ra cách để ứng đáp.

“Mấy món rác rưởi này tôi sẽ không giới thiệu với mọi người nữa, mời theo tôi qua đây, đồ tốt đều ở đằng sau.”

Những người khách thế này đều không xem hàng rẻ, ai cũng muốn xem hàng tốt nhất.

Rất nhanh.

“Đây là bộ dụng cụ câu cá tốt nhất trong tiệm chúng tôi, là nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, nghe nói đến cá voi cũng có thể kéo lên.” Ông chủ lấy một bộ dụng cụ câu cá qua giới thiệu, không có ý gì khác, chính là muốn nói với nọn họ, cần câu này chắc chắn rất tuyệt.

“Đến cá voi cũng có thể kéo lên, chỉ bằng món đồ chơi nhỏ này? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?” Nhân Sâm liếc mắt, ánh mắt có vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy đối phương xem Lâm Phàm và ông Trương thành đồ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận