Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 841: Trên con đường tìm chỗ chết, Bát thái tử càng đi càng xa

Trên con đường tìm chỗ chết, Bát thái tử càng đi càng xa

“Câm miệng!”

Người đàn ông cao to tức giận quát một tiếng như sấm rền, làm cho màng tai của mọi người phát đau, mặt lộ vẻ sợ sệt. Bọn họ nhìn dáng vẻ của người đàn ông cao to, trong lòng sợ hãi. Khuôn mặt có loại cảm giác áp bách, giống như là có một ngọn núi lớn đang đè trên người bọn họ.

Lòng chính nghĩa vốn đang dâng trào của mọi người bị tiếng quát của người đàn ông cao to làm cho thành thật đứng ngay tại chỗ, cúi thấp đầu, không dám nói chuyện.

“Hừ!”

Người đàn ông cao to nở nụ cười khinh thường, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nhấc tay, đập một phát về phía đầu anh.

Tộc Tinh Không đến.

Ăn cơm còn phải trả tiền?

Chỉ có giết một người răn trăm người, làm cho bọn chúng biết rằng có những chuyện, những con kiến như các người sao có thể quản được.

Thanh niên không có ngăn cản hành vi của người đàn ông cao to, sớm đã ngầm đồng ý.

Ầm!

Người đàn ông cao to đập một phát lên đầu Lâm Phàm, bộc phát ra một tiếng động nặng nề, có một làn sóng khí màu trắng tỏa ra từ giữa những ngón tay, sức lực rất mạnh. Nếu người bình thường chịu phải một phát này, sợ là cái đầu đã vỡ tan tành, máu tươi văng tung tóe, nhiễm khắp mặt đất.

Nhưng mà… vẻ mặt của người đàn ông cao to đã thay đổi.

“Sao có thể?”

Anh ta không dám tin màn trước mắt.

Đối phương vẫn bình yên vô sự đứng đó, vẫn rất bình tĩnh nhìn anh ta.

“Cậu ta đánh cậu.” ông Trương nói.

Lâm Phàm nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”

“Mau đánh cậu ta.”

Ông Trương gân cổ hét. Hiện tại ông ta rất ghét cái tên trước mặt này, vậy mà lại đập lên đầu bạn thân của ông ta. Nếu như không phải ông ta không biết đánh nhau, không thì sớm đã dùng bảo bối của mình, đâm nổ cái tên đáng ghét này rồi.

Lâm Phàm trấn an cảm xúc của ông Trương: “Không sao. Tôi là thấy anh ta quá yếu, mới không muốn tranh chấp với anh ta. Thật ra tôi không hề bị sao cả, vừa rồi chỉ giống như gãi ngứa thôi, một chút cảm giác cũng không có.”

“Thì ra là như vậy.” ông Trương gật đầu.

Sắc mặt người đàn ông cao to tái mét. Lời đối phương nói, anh ta đều nghe vào tai, nhất thời chỉ cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

“Ngông cuồng!”

Anh ta sao có thể tha thứ cho loại chuyện như vậy. Hai bàn tay đánh về phía Lâm Phàm, trong lòng bàn tay có cương khí quấn quanh, tiếng sấm xoẹt xoẹt, uy thế kinh người. Quần chúng vây xem chưa từng thấy uy thế như vậy, cũng chỉ cảm giác như có mũi dao vô hình đánh về phía bọn họ, làn da như bị xé rách ra.

“Đừng lộn xộn.”

Lâm Phàm giơ tay đẩy về hướng ngực người đàn ông cao to, trông như là một cái đẩy vô lực, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người. Ầm một tiếng, người đàn ông cao to bay ngược ra sau, thân thể giống như tàn ảnh, bay vào trong nhà hàng. Ngay sau đó, có tiếng ầm ầm truyền ra, còn có tiếng đồ vật bị đập vỡ.

Quần chúng vây xem nhốn nháo lên.

“Giáo huấn thật hay.”

“Nên cho tên này biết, kết cục của việc diễu võ dương oai là gì.”

“Ôi, ông trời ơi, anh ấy là thần thủ hộ của thành phố Duyên Hải chúng ta, vậy mà vừa rồi không có nhận ra. Quả nhiên là người lợi hại đều rất khiêm tốn.”

“A, là thật kìa.”

Sau khi nhóm quần chúng bị tộc Tinh Không dọa sợ một phen, trong lòng khỏi phải nói đã sợ hãi đến nhường nào, khẳng định là im miệng không nói, xem như là không nghe thấy gì. Mà bây giờ, hành động của Lâm Phàm đã gợi ra sự không cam lòng của bọn họ.

Dũng khí tăng lên ngùn ngụt.

Đùa à.

Sợ hãi?

Bọn họ vừa rồi có thể gọi là sợ hãi sao, chẳng qua là hiện trường có chút ồn ào, ảnh hưởng đến việc giải quyết sự việc.

Hiện giờ Lâm Phàm của chúng ta đã ra mặt giải quyết, tính công bằng là tuyệt đối có thể được đảm bảo.

Người của tộc Tinh Không nhìn nhau.

Rõ ràng là không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Trên hành tinh này lại có loài người có thực lực như vậy, ngược lại đã xem thường rồi.

Thanh niên chậm rãi lên tiếng: “Chỉ với hành vi vừa rồi của ngươi, đã mang đến họa ngập đầu cho sinh linh của hành tinh này.”

“Vì sao?” Lâm Phàm hỏi.

Không phải đã biết rồi còn cố hỏi, mà là thật sự không hiểu ý của lời này là gì. Hành vi vừa rồi hình như đâu có vấn đề gì, là đối phương làm ra hành động thương tổn đến anh.

Lần đầu tiên có thể tha thứ.

Nhưng lần thứ hai thì phải ngăn lại.

Anh không hề dùng quá nhiều sức, chỉ là làm cho đối phương không thể tiếp tục bạo lực nữa mà thôi.

“Đã nghe qua tộc Tinh Không, Kim Ô tộc chưa?”

Thanh niên vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu nói chuyện không hề chập chờn. Đây là cảm giác ưu việt đến từ chủng tộc, dù sao thì không phải ai cũng có thể trêu chọc vào chủng tộc của hắn. Vạn tộc Tinh Không, Kim Ô tộc của bọn hắn là bá đạo nhất.

Lâm Phàm và ông Trương khẽ thảo luận.

Tựa như phát hiện được đại lục mới.

Với bọn họ mà nói, thật sự có những chuyện rất thần kỳ.

“Nghe qua.” Mắt Lâm Phàm bừng sáng.

Thanh niên rất vừa lòng với ánh mắt này. Không sai, ánh mắt của ngươi nên chứa sự sợ sệt, còn có sự sùng bái. Đối với bất cứ ai, một khi có thể bám được quan hệ với Kim Ô tộc, thì địa vị của bản thân cũng sẽ được nâng cao.

Nhưng mà rất tiếc… các ngươi không có tư cách này.

“Các ngươi vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó.” Thanh niên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận