Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 730: Tà Vật Khỉ: Quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh

Tà Vật Khỉ: Quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh

Đêm tối.

Đầu Trịnh Đồ đau như muốn nứt ra, cảm giác choáng váng cứ kéo dài, say đến mức dù có ngủ say đến giờ cũng không thể tan đi.

“Người đâu, nước…”

Người đi theo vội vàng đưa nước đến.

Ông ta nhận lấy nước, ngẩng đầu uống ừng ực, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

“Đây là đâu?”

Người đi theo nói: “Đại nhân, đây là trên ngọn núi cách Thiên Trì trăm dặm. Chúng tôi lo lắng đại nhân gặp phải địch mạnh trong lúc ngủ say, nên đã ẩn náu ở đây.”

“Ừm, lấy bình rượu qua đây cho tôi, để tôi tỉnh rượu.” Trịnh Đồ có thói quen sau khi say rượu, uống một ít rượu để xua tan đi hơi rượu, cảm giác đó vô cùng thoải mái. Nhưng đợi một lúc mà vẫn chưa thấy rượu được mang đến, ông ta hơi tức giận: “Làm gì vậy? Lời của tôi mà cũng dám không nghe sao?”

“Đại nhân, hai người đã uống hết rượu rồi.” Người đi theo lau đi mồ hôi trên trán. Nói thật, hai người đúng là uống giỏi quá, đến mức khiến bọn họ thấy sợ. Có khi nào hai người uống nhiều quá, nổi lên sát ý mà ra tay với bọn họ không. Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, một số cường giả đã từng say rượu mà bộc phát tính khí, giết lung tung những người bên cạnh, để khiến họ vui vẻ hơn.

“Uống hết rồi?”

Trịnh Đồ nhíu mày, không tin lắm. Ông ta mang theo nhiều rượu như vậy, đủ để ông ta uống trên đường lần này. Nhưng bây giờ cậu ta lại nói là đã uống hết rồi, rốt cuộc là đã uống hết bao nhiêu.

“Đúng vậy, tổng cộng năm mươi vò đều đã uống hết, một vò cũng không còn.” Người đi theo nói.

Mẹ nó!

Trịnh Đồ nghe thấy, cả người cũng sắp nổ tung. Trong đầu ông ta mơ hồ nhớ lại, lúc đó đúng là uống rất nhiều, nhưng không ngờ lại uống nhiều đến mức này. Nói thật, nếu đây không phải là người đi theo ông ta, ông ta còn không tin đấy.

“Không được nói chuyện này ra ngoài.”

“Có nghe thấy không?”

Ông ta dặn dò đám người đi theo, ai dám nói ra ngoài, chắc chắn sẽ không khách sáo với bọn họ. Đối với ông ta, đây là một việc vô cùng nhục nhã, lỡ bị người khác biết được, thật sự sẽ rất mất mặt.

“Vâng.”

Đám người đi theo đáp một tiếng.

Làm gì dám không nghe theo.

Ở nơi xa.

Ở nơi không người.

Có tiếng than khóc đau khổ truyền đến.

Nhìn kỹ một cái, thì ra có một bóng người đang nằm ở đó, tình hình hơi rắc rối.

Trang Tiêu không ngờ sự việc lại trở nên như thế này.

Lúc đó anh ta không kịp phản ứng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một làn sóng xung kích quét qua, sau đó cả người bị thổi lên trời, hoàn toàn mất đi tri giác.

Cho đến bây giờ mới từ từ hồi phục lại ý thức.

Trang Tiêu nhìn thấy tình hình xung quanh, rất xa lạ, không biết rốt cuộc đây là nơi nào. Bây giờ, điều khiến anh ta sợ nhất là gặp phải nguy hiểm. Với tình hình trước mắt, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì anh ta sẽ rất khó thoát thân.

“Tô Lão, ông có ở đây không?”

Không có tiếng trả lời.

Xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.

“Ôi, không ngờ lại gặp tên này, rốt cuộc từ đâu đến vậy.”

Trang Tiêu đứng dậy nhúc nhích cơ thể, từ từ đi về nơi xa, nơi này không tiện ở lâu, rời đi trước rồi nói tiếp, đi tìm Tô Lão bàn bạc chuyện tiếp theo.

Đến bây giờ anh ta vẫn chưa biết Tô Lão đã bị đánh chết, hóa thành tro, đến cặn cũng không còn, nghĩ đến là thấy sợ rồi, chỉ là anh ta vẫn chưa biết.

Xem như là việc duy nhất đáng để chúc mừng.

Ngày hai mươi ba tháng bảy!

Khí hậu vẫn ổn, nhiệt độ bên ngoài không thấp.

Trong nhà.

Cục nóng máy lạnh kêu lên.

Bọn họ đang nằm trên giường hưởng thụ sự mát lạnh thoải mái của máy lạnh, tâm trạng vô cùng tốt. Tối qua sau khi trở về, ông Trương lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Phàm, còn là loại vô cùng gay mũi.

“Thoải mái quá.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Tôi cũng thấy rất thoải mái.”

Tà Vật Công Kê ngồi xổm ở đó, so với thời tiết nóng bức bên ngoài, nó càng thích ở trong phòng mát lạnh hơn.

Thân là một nội ứng, nó cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nói thật.

Mục đích mà nó ở bên cạnh hai con người ngu ngốc này là vì để có được tin tức có ích, sau đó truyền về, trở thành anh hùng trong mắt Tà Vật. Nhưng bây giờ thì hay rồi, mẹ nó, lăn lộn đến bây giờ cũng không hề có được bất kỳ tin tức có ích nào.

Từ trước tới giờ nó đều chưa từng nghi ngờ năng lực của bản thân.

Nó chắc chắn là một nội ứng đạt tiêu chuẩn và dũng cảm.

Vào lúc Tà Vật Công Kê chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Nó đột nhiên phát vẻ mặt của hai con người ngu ngốc thay đổi, hình như là trở nên rất nghiêm túc.

Lâm Phàm đứng dậy nói: “Ông Trương, chúng ta nên ra ngoài tuần tra rồi.”

“Ừm, đây là công việc của chúng ta.” Ông Trương trả lời.

Hai người nhìn nhau một cái,

Mỉm cười.

Bọn họ là những người cần cù, thân là nhân viên của bộ phận đặc biệt, thì phải làm tốt việc của mỗi một ngày. Đây là trách nhiệm của bọn họ, họ nhất định phải hoàn thành một cách hoàn hảo.

“Gà Mái, chúng ta đi thôi.”

Lâm Phàm mang Gà Mái đi ra ngoài.

Trong lòng Tà Vật Công Kê mắng, khốn kiếp, trời nóng nực thế này ra ngoài em gái mày.

Chỉ là… nó là nội ứng, sẽ không bao giờ biết được nội ứng là không có tôn nghiêm.

Bên ngoài.

“Mặt trời nóng quá.” Lâm Phàm nâng tay nhìn lên bầu trời.

Ông Trương nói: “Lâm Phàm, mặt trời vốn dĩ là rất nóng.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận