Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 541: Thần, tôi là làm theo kịch bản hoàn mỹ của ngài

Mọi lần Lâm Phàm đều rất nhanh chóng đã có thể rời khỏi bộ phận đặc biệt.

Nhưng lần này lại rất lâu.

Một đám người vây quanh anh, căn bản là không muốn cho anh rời đi.

Đều chen lấn muốn chụp ảnh chung với Lâm Phàm. Mức độ được hoan nghênh đã đạt đến mức trước nay chưa từng có. Hơn nữa đây mới chỉ là ở trong bộ phận, nếu như đi ra ngoài, hậu quả sẽ là cái dạng gì nữa, sợ là phải bị một đám người xâu xé.

Rất lâu sau.

Bên ngoài.

“Bọn họ đúng là nhiệt tình quá, xem ra bọn họ đều rất thích tôi.” Lâm Phàm cười nói.

Ông Trương ngưỡng mộ nói: “Tôi cũng rất muốn mình có thể được hoan nghênh như vậy.”

Lâm Phàm vỗ vai ông Trương, nói: “Tôi tin ông nhất định cũng có thể được hoan nghênh giống tôi.”

“Ừm.”

“Hi hi.”

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười rất rực rỡ, đặc biệt là ông Trương, ông ta tràn đầy mong đợi với tương lai. Lâm Phàm nói ông ta có thể nhận được sự hoan nghênh, thì nhất định có thể nhận được.

Quả nhiên.

Khi Lâm Phàm xuất hiện bên ngoài, tình huống giống hệt với suy nghĩ của Độc Nhãn Nam, mức độ được hoan nghênh triệt để bùng nổ.

Giống y như cảnh fan đón sân bay.

Sớm đã bị biển người bao vây.

“Ra rồi, người đàn ông ấy ra rồi.”

“Wow, Lâm Phàm.”

“Thần tượng, nhìn bên này, nhìn bên này.”

Người dân nhốn nhào kêu to. Có người thì giơ cao bảng, có người thì hai tay giơ ảnh, làm tắt nghẽn luôn cả cửa chính của bộ phận đặc biệt.

Chuyện lúc trước Lâm Phàm cứu thành phố Duyên Hải, mặc dù rất nổi, nhưng cũng không tác động đến người dân quá lớn, chỉ biết là bộ phận đặc biệt của thành phố Duyên Hải có một cường giả rất mạnh.

Nhưng hiện tại thì khác.

Sự xuất hiện của Hải Thần đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Người có thể đánh cho Hải Thần tơi bơi hoa lá một trận, chính là thần tượng trong lòng của bọn họ. Vả lại, đối với một số người mê tín của thế hệ trước mà nói, lúc trước bọn họ tin Hải Thần.

Nhưng sau này bọn họ nhìn thấy Hải Thần bị đánh bầm dập.

Trong lòng đã có suy nghĩ khác.

Ông trời ơi.

Người có thể đánh Hải Thần bầm dập, chẳng phải là còn lợi hại hơn Hải Thần sao. Đó là vị thần càng lợi hại hơn. Cho nên trên phương diện lựa chọn, bọn họ xem Lâm Phàm như thần thật sự.

Vào lúc này.

Có một cô gái xinh đẹp mặt váy cưới đi đến trước mặt Lâm Phàm, quỳ một gối xuống đất, dâng nhẫn kim cương lên, say đắm nói: “Hãy lấy em đi.”

Cảnh tưởng bất thình lình xảy đến, Lâm Phàm kinh ngạc đứng sửng tại chỗ.

Lâm Phàm nói: “Tôi không thể lấy cô, tôi có vợ rồi.”

Cô gái mặc váy cưới nói: “Anh lấy thêm một người được không?”

Lâm Phàm: …

“Anh ta không khỏi được yêu thích quá rồi nhỉ.”

Kim Hòa Lị nhìn chằm chằm hiện trường sớm đã đông như kiến, người dân quơ công cụ trong tay. Với mức độ được hoan nghênh hiện tại, đã hoàn toàn không phải là người bình thường có thể có được.

“Tôi đang nghĩ một chuyện, cô thấy phong trào Tạo Thần thế nào?”

“Tạo Thần?”

“Đúng vậy. Điện Hải Thần xuất hiện, làm cho tôi nghĩ đến một chuyện, có lẽ là không chỉ có một vị thần, mọi thứ đều phải lo trước tính sau. Long Quốc chúng ta có thần thoại, nhưng không có thần, cho nên…”

“Cho nên phải tạo thần.”

“Không sai.”

Suy nghĩ của Độc Nhãn Nam rất đơn giản. Chính là Long Quốc tự tạo thần của mình. Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, ông ta biết Lâm Phàm là người rất tốt, tính tình hiền lành. Đừng thấy là bệnh nhân tâm thần thì nghĩ là cậu ấy sẽ dễ dàng phát bệnh.

Ông ta đã nói chuyện với Hách Nhân.

Hách Nhân nói với ông ta, đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu ấy sẽ không phát bệnh. Tình huống của cậu ấy rất quái lạ. Trong tình huống bình thường thì không khác gì người bình thường. Vấn đề duy nhất chính là trên mặt nhận thức, có thể khiến cho người ta cảm thấy không ăn khớp được.

Thật ra, đây cũng không phải là một loại bệnh.

Nếu như theo nhận thức của cậu ấy, thì cũng rất bình thường, không có vấn đề. Ông có thể xem là, nhận thức của cậu ấy đã có hệ thống hoàn chỉnh, chỉ là không giống với hệ thống của phần lớn người khác mà thôi.

Việc làm cho Độc Nhãn Nam vui mừng nhất là, Hách Nhân nói với ông ta rằng, ông ấy phát hiện bệnh tình của Lâm Phàm đang dần chuyển biến tốt.

Đây là một việc rất thần kỳ.

Với Hách Nhân mà nói, ông ta đồng ý cho Lâm Phàm đến bộ phận đặc biệt, chính là mong anh có thể tiếp xúc với người bên ngoài nhiều hơn, cải thiện bệnh tình. Sau đó theo sự quan sát của ông ta, ông ta phát hiện tình trạng thật sự đã có chuyển biến tốt.

Về việc vì sao cứ luôn uy hiếp Độc Nhãn Nam, muốn dẫn Lâm Phàm về, chính là muốn để cho ông ta biết, Lâm Phàm rất được hoan nghênh, mấy người không quý trọng cho tốt, Thanh Sơn tôi còn muốn kéo người về, tiếp tục trị bệnh đây.

Kim Hòa Lị nói: “Thủ lĩnh, anh nghĩ là nên làm thế nào?”

“Ha ha, không phải là Hải Thần muốn xây dựng tượng thần ở Long Quốc chúng ta sao? Tôi sẽ thỏa mãn ông ta. Chúng ta sẽ dựng nên một pho tượng của Lâm Phàm tại thành phố Duyên Hải.” Độc Nhãn Nam nói.

Kim Hòa Lị lo lắng nói: “Bên phía Thủ Đô sẽ đồng ý chuyện này sao?”

Độc Nhãn Nam nói: “Không cần quan tâm bọn họ đồng ý hay không. Dù sao chuyện này sẽ do tôi quyết định, bọn họ không có quyền làm chủ. Thật chờ mong đến lúc nước Hải Vân biết được chuyện này, sẽ lộ ra biểu cảm gì đây?”

Hiện tại đây cũng là chuyện không có cách nào.

Sự tác động của thần đối với người bình thường quá lớn. Nếu như không nghĩ cách ứng phó, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Đây cũng là điều Độc Nhãn Nam không muốn thấy nhất.

“À, đúng rồi. Tuyên truyền sự kiện Hải Thần lên Mạng, báo chí, truyền thông trong hai mươi bốn giờ cho tôi. Tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết, bộ dạng bị đánh te tua của Hải Thần nước Hải Vân.” Độc Nhãn Nam viết bản thảo đưa cho cô ta, đăng theo nội dung trên này, và bức ảnh được chọn chính là bức ảnh mà Tôn Hiểu đăng lên diễn đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận