Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1013: Chúng tôi đều muốn ông chết

Chúng tôi đều muốn ông chết

“A Di Đà Phật, thí chủ đừng quá đáng.” Sắc mặt của đại sư Vĩnh Tín bình thản nói.

Hồn Nhạc nói: “Các ngươi thì thầm cái gì đấy, hàng như các ngươi, ông đây dùng một chưởng là đánh chết một đám rồi.”

Sự khinh thường rõ ràng.

“Thật ngạo mạn.” Lâm Đạo Minh thương nặng phun máu dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chửi mát.

Độc Nhãn Nam vô cùng tức.

Đúng là ngông cuồng.

Nhưng tình hình bây giờ rất khó xử.

Độc Nhãn Nam muốn lấy đầu của đối phương xuống, đá qua đá lại như trái banh, nhưng tiền đề là phải có được năng lực như vậy. Nếu phải đánh nhau với đối phương, trong hình huống không có Lâm Phàm, có lẽ là đầu ông ta bị lấy xuống thì đúng hơn.

Vào lúc này.

Một tiếng động truyền đến.

“Hồn Nhạc của Hồn tộc ông đến đây làm gì? Còn tỏ ra ngông cuồng như vậy, cẩn thận bị tiêu diệt đấy.” Ngô Hưng Vân nói.

Ông ta và Ngô Thắng đi đến từ phía xa, vừa đến đây đã nghe thấy Hồn Nhạc đang đe doạ.

Nói thật.

Tộc Lão cho rằng Hồn Nhạc không thể tiếp tục đe dọa được bao lâu nữa. Đến bây giờ mà Hồn Nhạc vẫn chưa tìm hiểu rõ tình hình cụ thể mà đã đến đây gây sự, thế giới lớn như vậy, nhiều thành phố như vậy, ông chọn nơi nào không chọn, cứ đến thành phố Duyên Hải này, thật sự cho rằng tộc Tinh Không không gì không làm được, luôn có thể hung hăng ngang ngược sao?

Lúc trước Tộc Lão tin rằng tộc Tinh Không có thể tung hoành trên hành tinh này.

Chỉ là sau khi trải qua một vài lần bị đánh tàn nhẫn.

Ông ta đã không còn suy nghĩ này nữa.

Cái giá cuối cùng của việc kiêu ngạo và ngang ngược đó là bị đánh đến thê thảm.

“Ngô Hưng Vân của Ngô tộc.” Hồn Nhạc không ngờ ở đây lại có thể gặp được người Ngô tộc của tộc Tinh Không: “Các ngươi thế mà lại ở chung với dân bản địa này, thật không có chút tiền đồ gì cả. Sao? Các ngươi còn muốn quản nhiều việc sao?”

Ông ta vốn dĩ không để Ngô Hưng Vân vào mắt.

Hồn Nhạc ta làm việc còn cần quan tâm đến ánh mắt của người khác sao?

Độc Nhãn Nam thở phào, nhưng hơi thất vọng. Sao không phải là Lâm Phàm ra mặt chứ, nếu không ông ta đã có thể thể hiện phong thái lãnh đạo của mình rồi. Nhưng dù thế nào, có cũng tốt hơn không, người của Ngô tộc ra mặt cũng là một chuyện tốt, ít nhất có thể ổn định tình hình ở đây lúc này.

Ngô Hưng Vân nói: “Lão phu không phải quản nhiều việc, mà là muốn giữ lại cái mạng của của ông. Ông đừng khinh thường, tin hay không tùy ông, ít nhất tôi có thể nói với ông, nếu ông tiếp tục ngông cuồng thì sẽ bước vào bước đường nguy hiểm, rất có thể đây sẽ là lần cuối cùng ông có thể ngạo mạn.”

“Láo xược, Tộc Lão Ngô tộc các ngươi cũng dám nói những lời này với bổn tọa.” Hồn Nhạc đã hoàn toàn rơi vào cảnh giới hung hăng ngang ngược, trong mắt ông ta, ai cũng chỉ là ruồi nhặng.

Ai dám đối đầu với ông ta thì chính là tìm cái chết.

“Ngươi tưởng ngươi là đối thủ của ta sao?”

Trường hợp duy nhất mà Nhạc Hồn không để Ngô Hưng Vân vào mắt là khi ông ta có thể trấn áp đối phương.

Ngô Hưng Vân nói: “Đúng là tôi không phải đối thủ của ông, nhưng người ra tay với ông không phải là tôi. Ông tưởng ông có thể coi trời bằng vung, thật ra ông chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết nông sâu. Quan hệ của Hồn tộc và Ngô Tộc vẫn tốt, nên tôi có lòng tốt nhắc nhở ông, đừng đến cuối cùng mới biết hối hận.”

Có lòng tốt khuyên giải, lại bị xem thành lòng lang dạ thú.

Ông ta cũng không muốn nói nhiều nữa.

Ngô Thắng nhỏ giọng nói: “Tộc Lão, ông ta muốn tìm cái chết thì kệ ông ta đi.”

“Cậu chủ, cậu hơi hư hỏng rồi đó nha.”

“Tôi đâu có hư hỏng, chỉ là thấy ông ta ngạo mạn như vậy nên có hơi ngứa mắt thôi.”

“Tôi cũng không thích.”

Hồn Nhạc nhíu mày, tức giận nói: “Các ngươi thì thầm cái gì đấy?”

Ông ta cảm thấy đám người này đang nói xấu mình.

“Không nói gì cả.”

“Ừm, không nói gì cả.”

Hai tay của Ngô Thắng và Ngô Hưng Vân giơ ra, tỏ vẻ rất bình thường. Nhạc Hồn đứng trong không trung thật sự rất ngạo mạn, trong tay cầm lá cờ rõ ràng là tà khí nguy hiểm hô mưa gọi gió, cắn nuốt hồn vía, linh hồn của người khác, người bình thường không thể nào chống lại, chỉ cần bị phủ lên, trong phút chốc linh hồn sẽ bị hút mất.

Nhạc Hồn không quan tâm người của Ngô tộc nói gì, ông ta phất cờ trong tay lần nữa, gây ra từng trận gió.

“Hồn ra đây!”

Ngô Hưng Vân đưa tay lên đánh một chưởng qua, đánh tan ánh sáng mà lá cờ đó phát ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Hồn Nhạc tức giận hét, mắt trừng to lên, nhìn chằm chằm Ngô Hưng Vân: “Ngươi muốn chống đối với ta, được, ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị khi bị gọi hồn.”

“Đợi đã.” Ngô Hưng Vân vội vàng nói: “Tôi không muốn giao đấu với ông, và tôi cũng hiểu rõ tôi không phải là đối thủ của ông.”

“Hừ, biết không phải là đối thủ của tôi thì hãy ngoan ngoãn một chút.”

Cuối cùng Hồn Nhạc vẫn ra tay với Ngô Hưng Vân. Mục tích ông ta đến đây là để hút linh hồn, ông ta không muốn nghĩ đến những việc khác. Ngoài miệng Ngô Hưng Vân nói không phải là đối thủ của mình, nhưng một khi giao đấu vẫn hơi phiền phức.

Rất nhiều sinh linh bình thường đã chạy trốn hết rồi, nhưng không sao cả.

Với năng lực Chiêu Hồn Phiên, dù có chạy xa thế nào, chỉ cần trong phạm vi bị bao phủ, dù có trốn dưới đất thì cũng có thể gọi ra.

Ông ta phát động Chiêu Hồn Phiên lần nữa.

“Hồn ra đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận