Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1116: Người có thể trò chuyện với Lâm Phàm thâu đêm (2)

Người có thể trò chuyện với Lâm Phàm thâu đêm (2)

“Con…” Cáp Lân muốn nói, vấn đề không phải quan trọng hay không quan trọng, mà con muốn chứng minh bản thân mình không hề kém cạnh. Chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt của bác trai, anh ta lại cúi đầu, không nói nhiều nữa.

“Trước đây, bố con hy vọng con làm gì?”

“Bố con mong con lớn lên có thể trở thành người một nông dân đúng chuẩn.”

“Nhưng con lại vào tông môn, trở thành một sư huynh được biết bao đệ tử yêu thích, đây chính là điều mà bố con không ngờ tới, phải tin tưởng con mắt tinh tường của tông chủ, tông chủ nói con không thích hợp, không phải con người con không được việc, mà có những việc đòi hỏi phải cân nhắc nhiều nguyên nhân.”

Đêm nay, Lâm Phàm buông cuốn sách trong tay xuống, nói chuyện với Cáp Lân rất lâu cho đến tận hừng đông, Cáp Lân rời khỏi nơi đây, trừ hai người họ ra, chẳng ai biết họ đã nói những gì.

Nếu viện trưởng Hách biết Lâm Phàm thế mà lại đi khuyên răn người khác.

Chắc chắn sẽ rất kích động.

Quái lạ.

Hay là việc trị liệu ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã có hiệu quả rồi?

Rất nhanh.

Lâm Phàm đã nghe được thông tin, vui vẻ gật đầu, Cáp Lân đã đưa ra lựa chọn rồi, tự đến nói với tông chủ là sẽ rút khỏi cuộc tranh giành vị trí tông chủ, tất cả đều dựa vào sự sắp xếp của tông chủ, còn anh ta thì sau này sẽ chăm chỉ tu luyện, trở thành cường giả bảo vệ tông môn.

Khi Võ Chí biết được chuyện này thì rất sửng sốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Cáp Lân đưa ra lựa chọn như vậy.

Anh ta rất coi trọng Cáp Lân.

Thực lực thiên phú của Cáp Lân rất cao, cao hơn nhiều so với vị đệ tử mà tông chủ muốn trao quyền thừa kế kia, anh ta không muốn Cáp Lân bước vào con đường đó, trách nhiệm của tông chủ rất nặng nề, hao tổn tâm trí, sức lực, làm sao có thể dồn hết tinh lực vào việc tu luyện được.

Anh ta tin Cáp Lân nhất định có thể đạt đến cấp độ Tam Đại tông chủ này.

Khi Cáp Lân quay về, con của anh ta, Cáp Thế Kỳ rất khó hiểu, cho rằng bố mình là người có đủ tư cách nhất để trở thành tông chủ, nghĩ không ra nguyên nhân khiến bố mình muốn từ bỏ.

Cậu bé xui bố hay là tạo phản đi, ra thành lập một môn phái riêng.

Cáp Lân vốn đã được khuyên răn, nhớ lại tất cả mọi thứ trước đây, tông chủ đối xử với anh ta đúng là không tệ, nhất định là có nguyên nhân gì đó, giờ lại nghe thấy mấy lời này của con trai, anh ta tức giận đánh đứa con ngỗ nghịch này suốt một đêm.

Cáp Thế Kỳ bị đánh khóc lóc thảm thiết, thiếu chút nữa là ném hết đồ đạc trong nhà đi.

Cáp Lân chưa từng xem ông ta là người có một không hai trong tông môn, đó là bí mật giữa anh ta và bác trai, dù là con ruột anh ta sinh ra cũng không biết, cũng may là chưa nói, nếu không, ai biết được đứa con ngỗ nghịch này sẽ dựa vào mối quan hệ đó mà gặp phải biết bao phiền phức.

Nếu bị đứa con bất hiếu này truyền ra ngoài thì bác trai còn ngày nào được yên ổn nữa.

Lại bốn mươi năm nữa trôi qua.

Đã già lắm rồi, ông ta không còn tu luyện nữa, dựa vào đan dược mà chống cự được đến trăm tuổi đã là cực hạn rồi.

Lễ tang tổ chức rất lặng lẽ.

Cáp Lân không muốn gây ra những phiền phức quá lớn.

Ngày hôm ấy Lâm Phàm xuất hiện, Cáp Lân không có biểu hiện gì quá thân mật, không muốn bị người khác phát hiện, bí mật của anh ta và Lâm Phàm, đề phòng người có ý phát hiện ra điều gì.

Cáp Thế Kỳ nhìn thấy Lâm Phàm, có chút hiếu kì, người này là ai đây?

Chưa gặp bao giờ.

Chỉ là cái chết của ông nội khiến anh ta đau lòng, trước đây ông nội đối xử với anh ta quá tốt, anh ta chân thành tiến đến bên quan tài khóc lóc thảm thiết.

Hôm đó.

Võ Chí xuất hiện trong tang lễ, đối với vị nông phu bình thường này thể hiện sự tôn kính vô cùng to lớn, người nông phu ấy lại nuôi dạy được một người con xuất sắc như thế, thực sự khiến người khác phải kính nể.

Vào lúc anh ta rời đi.

Dừng bước.

Ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phàm, anh ta chìm sâu vào suy nghĩ, đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra.

Võ Chí đi đến trước mặt Lâm Phàm: “Chúng ta đã gặp nhau chưa?”

Lâm Phàm nhìn Võ Chí, lắc đầu nói: “Chưa.”

Võ Chí nghĩ, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều rồi, quả thực là chưa gặp bao giờ, anh ta vẫn chưa cảm nhận được sóng năng lượng toát ra từ trên người Lâm Phàm, rất có thể đây là người mới gia nhập tông môn.

Rất có thể là người ở trong làng tới, nên mới đến tham gia lễ tang.

Dù sao thì xung quanh cũng không có đệ tử nào khác.

Đều là người trong làng.

Từ sau khi Cáp Lân có địa vị trong tông môn thì vị trí của ngôi làng đó trong tông môn cũng được nâng cao, rất nhiều người đã gửi con của mình đến tông môn.

Lâm Phàm đã sống ở đây hơn 100 năm, cũng sắp đến 200 năm rồi.

Có chuyện đã quên.

Có chuyện vẫn còn nhớ mãi.

Hàng năm đều đi tảo mộ Vương Khai.

Mà hôm nay cũng chỉ đến một chút rồi đi.

Trong đầu hiện lên tiếng cười lúc đó một cách rất rõ ràng, anh chỉ có thể nói là cảnh còn người mất, thay đổi quá nhiều, anh lẫn vào giữa các đệ tử bình thường, các đệ tử từng người một đều thay đổi chỉ có anh là vẫn canh giữ ở nơi đó.

Sự phát triển lớn nhất là Tàng Thư Các đã có thêm rất nhiều sách.

Không mất quá lâu để đọc hết toàn bộ số sách ở Tàng Thư Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận