Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1020: Đánh thêm hơn 2000 quyền nữa, chuyện này coi như xong rồi (2)

Đánh thêm hơn 2000 quyền nữa, chuyện này coi như xong rồi (2)

Các bác sĩ và y tá xung quanh vô cùng kính phục, viện trưởng không hổ là viện trưởng, chỉ một câu nói thôi đã ngăn được trận đánh nhau, kỹ năng như vậy ai mà không phục, cảm thấy vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi viện trưởng, cũng không biết khi nào mới có thể đạt được trình độ như viện trưởng.

Viện trưởng Hách liếc nhìn bệnh nhân bán đồng hồ, cơ bản là không bị thương, chỉ là mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, xem ra là ra chiêu rất ác liệt, tiêu hao thể lực khá nhiều, đại sư thì ngược lại, bộ dạng có chút thê thảm, mũi vẫn còn chảy máu, trên mặt cũng nở một nụ cười yếu ớt.

Nhìn thấy nụ cười này, viện trưởng Hách biết bị đánh cũng đáng đời, nụ cười này của ông đối với người khác là sự ấm áp, nhưng đối với bệnh nhân mà nói thì đó chính là khiêu khích, có thể không bị đánh sao.

“Có chuyện gì vậy?” viện trưởng Hách hỏi.

Đại sư chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật!”

Các bác sĩ và y tá đều rất đồng cảm, ông Lừa trọc đầu này thật sự có vấn đề, cũng không biết nói chuyện, chỉ biết nói ‘A di đà phật’, xem ra bệnh tình rất nghiêm trọng, một vài bác sĩ thích học hỏi nhỏ tiếng bàn luận, loại tình huống này, chắc là bị…

Chướng ngại về ngôn ngữ.

Bệnh nhân bán đồng hồ gào khóc nói: “Ông là kẻ lừa đảo, mua đồng hồ của tôi mà không trả tiền, còn cười khiêu khích tôi, tôi cực khổ kiếm tiền có dễ dàng gì đâu, sao lại có thể ức hiếp người ta như vậy, tôi bực mình quá.”

Viện trưởng Hách tới bên cạnh đại sư: “Có phải ông đã mua đồng hồ của cậu ta không.”

Đại sư nói: “Không có.”

Viện trưởng Hách nói: “Có phải ông đã yêu cầu cậu ta vẽ đồng hồ không.”

Đại sư nói: “Phải, tôi phát hiện vị thí chủ này có năng lực rất giỏi, không ngờ nơi này thật sự là ngọa hổ tàng long, người đời đều theo đuổi sự thật, nhưng lại xem thường giả tạo, mà bần tăng lại không ngờ rằng vị thí chủ này đối với thật và giả như nhau, bình đẳng đối xử, loại tâm tình này đúng là rất hiếm gặp đó.”

Viện trưởng Hách đâu muốn nghe ông Lừa trọc đầu nói nhảm, trực tiếp xắn tay áo của ông ta lên, trên cổ tay thật sự có vẽ một chiếc đồng hồ.

“Đây là đồng hồ gì? Bao nhiêu tiền?”

Muốn giải quyết chuyện này, thì phải chiều theo ý của cậu ta, ngang ngược ức hiếp, điều đó là không thể được.

Bệnh nhân bán đồng hồ nói: “Đây là chiếc đồng hồ mới nhất của tôi, Richard Mille RM-056, tôi sử dụng công nghệ tourbillon cộng thêm hai cây kim hình nón, công nghệ rất phức tạp, rất rắc rối, tôi vẽ cũng rất mệt, với lại còn là bản giới hạn, cả đời này tôi dự định chỉ bán hai chiếc, tôi…”

“Bao nhiêu tiền?” viện trưởng Hách hỏi, nói cái quái gì vậy, nghe chả hiểu.

Bệnh nhân bán đồng hồ nói: “Hai mươi lăm triệu.”

Viện trưởng Hách cũng đã quen rồi, đối với tình hình của vị bệnh nhân này, ông ta đều hiểu rõ, nói ra thì dài, lúc vẫn còn bình thường thì là người làm giả các loại đồng hồ có nhãn hiệu nổi tiếng, kỹ thuật tinh xảo, có thể nói là thiên tài, làm rất giống với đồ thật, những nhân vật bậc thầy của đồng hồ thật đều rất kính nể anh ta, nhưng… một mình cậu có thể tiêu diệt cả một xí nghiệp của người ta, làm sao có thể giữ lại.

Cho nên vì một số nguyên nhân đặc biệt, mà vị bệnh nhân này đã mắc bệnh tâm thần.

Các bác sĩ và y tá trố mắt ra nhìn, con mẹ nó vậy mà còn dám đòi hỏi.

Bệnh nhân thì có thể muốn làm gì thì làm như vậy sao?

Thật là quá đáng.

“Đại sư, đưa tiền đi.” viện trưởng Hách nói.

Đại sư nói: “Thí chủ Hách, đưa tiền gì cơ?”

“Tiền đồng hồ đó.”

“Nhưng đây là vẽ ra mà.”

Viện trưởng Hách là giúp người thân chứ không phải giúp người ngoài, muốn nói địa vị của đại sư ở trong lòng ông ta cao bao nhiêu, vậy chỉ có thể nói ở tận cùng Thanh Sơn, mỗi một vị bệnh nhân, y tá và bác sĩ ở đây đều đã sống chung với ông ta rất lâu.

Ông ta rất thích nơi này.

Muốn nói người ngoài… vậy đó chính là vị đại sư này.

Muốn ngang ngược ở Thanh Sơn này của tôi, đến sai chỗ rồi, đương nhiên, ông ta không thể xúc phạm ông Lừa trọc đầu này được, dù sao ông ta cũng nhìn ra được bản lĩnh của ông Lừa trọc đầu này, nếu quá sốt ruột sợ là sẽ rất khó đối phó, cho nên phải bắt đầu từ kiến thức chuyên môn của ông ta mà ra tay.

Viện trưởng Hách nói: “Đại sư, ông nói xem đây là thật hay là giả?”

Khi đại sư vừa định nói đây là giả, đột nhiên nghĩ tới lời nói lúc trước, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó chắp hai tay trước ngực.

“A di đà phật, là do tôi quá tin vào sự thật, thật hay giả thì cũng có sao đâu, thật cũng là giả, giả cũng là thật.”

“Chỉ là bần tăng thật sự không có tiền.”

Viện trưởng Hách đi tới trước mặt bệnh nhân bán đồng hồ nói: “Ông ta không có tiền, tình huống như vậy cũng rất bình thường, gặp phải vài người không có tiền cũng không còn cách nào khác, vừa nãy cậu đấm bao nhiêu quyền vào mũi người ta rồi?”

Bệnh nhân bán đồng hồ nói: “Hơn một trăm quyền.”

“Bây giờ đánh người là phải trả giá rất đắt, một quyền là phải bồi thường mười ngàn, như vậy đi, chúng ta xem một quyền bằng mười ngàn, cậu đã đánh hơn một trăm quyền rồi, đấm thêm hai ngàn quyền nữa, thì cậu tặng chiếc đồng hồ này cho đối phương, thế nào?”

“Được thôi.”

Viện trưởng Hách vui mừng vỗ vai bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận