Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1260: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (2)

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta (2)

Sẽ có càng nhiều người đến cầu xin nó, còn không phiền chết nó sao. Thân thể này của nó vô cùng quý giá, ngay cả nó chạm vào cũng tiếc nữa là, sao có thể nói cắt là cắt được.

Sống âm thầm mới sống lâu được.

Lâm Phàm cười, anh biết chắc chắn Nhân Sâm đã làm chuyện tốt gì rồi. Nếu không cũng không có dị tượng như vậy, rõ ràng là ông trời cảm động, giáng công đức xuống.

Tất nhiên.

Lâm Phàm cũng không biết chuyện Thần Đạo gì, nhưng sức mạnh của tín ngưỡng thật sự rất kinh người. Nhân Sâm tu đạo cho đến giờ, gần đây cũng chỉ có cô bé trở thành tín đồ trung thành của nó.

Tuy rằng cô bé là một người bình thường.

Nhưng tín ngưỡng của người ta là vô hạn, hơn nữa lại là tín đồ sùng đạo như vậy. Tín ngưỡng của cô bé đã biến thành kim sắc luôn rồi, đối với Nhân Sâm mà nói chính là vật đại bổ.

Thấy Nhân Sâm không muốn thừa nhận Lâm Phàm cũng không nói gì thêm. Xem ra Nhân Sâm rất khiêm tốn, cho dù làm chuyện tốt cũng để trong lòng không muốn nói với bất kì ai.

Sau đó.

Sau đó Lâm Phàm đưa bọn họ đi tìm Hàn Tiểu Tiểu, nhưng không tìm được nàng ta. Ngửi ngửi mùi của nàng ta mới phát hiện các nàng không còn ở thành phố Duyên Hải nữa, mà là ở nơi nào đó rất xa rồi.

Cảm giác hình như rất quen thuộc.

Sau đó mới nghĩ ra, nơi các nàng ở hình như là núi Trường Bạch.

Ồ!

Sao lúc đó lại không gặp các nàng ấy chứ.

Lâm Phàm nghĩ.

Khi đó cũng không nghĩ gì, có lẽ trước đó bọn họ đã đi rồi nhưng chính anh lại không để ý tới. Hoặc có thể sau đó họ mới đi.

Nghĩ đến việc đi tìm người vợ Mộ Thanh của mình mà bây giờ vẫn chưa làm, Lâm Phàm chỉ có thể bỏ qua mấy chuyện này. Trong thời gian làm việc mà lại đi làm việc riêng tư quả thật không tốt, theo anh thấy thì chính là thất trách trong nghề nghiệp.

Chỉ có thể vào lúc tan làm mới có thể đi.

Độc Nhãn Nam mà biết suy nghĩ của Lâm Phàm, chắc chắn sẽ khóc rơi nước mắt. Cứ nhìn mà xem, nhân viên tốt như vầy phải tìm ở đâu mới được. Rõ ràng là không có chuyện gì nhưng vẫn đứng trên cương vị nhân viên tận tụy với công việc.

Những người đang giở thủ đoạn thấy một màn như này còn không rơi nước mắt sao?

Có thể không áy náy sao?

Ban đêm!

Ở siêu thị.

“Cái này… Cả cái này nữa.”

Lâm Phàm đang đứng trước quầy đồ ăn vặt lựa đồ, mỗi một loại đồ ăn nhìn đều rất ngon. Ông Trương đứng bên cạnh mà chảy nước miếng, ông ta thích nhất là mấy loại thực phẩm không khỏe mạnh này. Bởi vì nó có thể làm cho ông ta thấy vui vẻ.

“Tôi có thể chọn một ít được không?” Ông Trương tội nghiệp hỏi.

Lâm Phàm cười nói: “Tất nhiên là được, ông có thể tự mình lựa chọn.”

Nhận được câu trả lời này, ông Trương rất hưng phấn, nhặt lấy sữa bò và xúc xích giăm bông với cả que cay. Lúc trước ở bệnh viện tâm thần, đám người xấu còn không cho bọn họ ăn.

Bây giờ có thể tự chọn thức ăn mình thích thật hạnh phúc quá đi. Cảm giác hạnh phúc trào dâng muốn nổ tung ra ngoài.

Sau một hồi.

Xôn xao!

Ông chủ siêu thị thấy đối phương ôm một đống đồ ăn vặt chất đống trên bàn, trong nháy mắt hơi mông lung mơ màng. Bên cạnh có một xe đẩy nhỏ, không bỏ đồ vào bên trong mà đẩy mà lại ôm đến, rốt cuộc là nghĩ gì vậy.

Thôi quên đi.

Khách hàng là thượng đế, chỉ cần đồng ý bỏ tiền ra thì không biết là dùng tay hay dùng chân, vĩnh viễn là thượng đế trong lòng tôi.

“Bao nhiêu tiền?” Lâm Phàm hỏi.

Ông chủ ấn số rất nhanh, âm thanh tít tít tít vang lên không ngừng cuối cùng hiện một con số trên màn hình.

“Tổng cộng là năm trăm sáu mươi mốt.”

Tít tít!

Quét mã thành công.

Bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi siêu thị.

Ở khách sạn.

Mộ Thanh ngồi lướt điện thoại, gần đây không có tin tức gì đặc biệt. Ngay cả hội Ám Ảnh mà cô lo lắng cũng không thấy tăm hơi gì. Nhưng cô biết chắc chắn hội Ám Ảnh đang hành động rồi.

Cho dù nói như thế nào.

Cô đã ở trong hội Ám Ảnh một thời gian, cũng biết tình hình của họ.

Tin!

Tin nhắn điện thoại đến.

Mở ra nhìn.

Thì ra là báo cáo chi phí chi tiêu.

Năm trăm sáu mươi mốt?

Mộ Thanh nghĩ ngay đến tài khoản ngân hàng trên di động của Lâm Phàm, chắc chắn lại tiêu tiền.

“Bây giờ mình có được xem là bao nuôi người khác không đây?”

Chắc không được rồi.

Cảm giác của Mộ Thanh đối với Lâm Phàm không tồi, ánh mắt nhìn người của cô rất tốt. Có đáng để dựa vào cả đời hay không vẫn có thể nhìn ra được.

Theo cô thấy Lâm Phàm hoàn toàn là một người đàn ông đích thực, chính là kiểu thẳng đến nỗi không thể thẳng hơn được nữa.

Nhưng rất biết quan tâm và bảo vệ người khác.

Từ những điều nhỏ nhặt trước kia là có thể nhận ra được.

Ngay lúc cô đang nghĩ đến những chuyện này thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vợ ơi, em có nhà không. Anh về rồi nè.” Ngoài cửa vọng đến tiếng nói của Lâm Phàm, Mộ Thanh cũng đã sớm quen với xưng hô thế này. Có lẽ cũng đang bắt đầu hòa nhập với nó.

Mộ Thanh chuẩn bị ra mở cửa, nhưng lại nhìn vào cái gương treo ở lối ra vào. Nhận ra mình không trang điểm, nếu là trước kia…

“Chờ em một lát.” Mộ Thanh chạy vào phòng tắm. Làm chuyện phụ nữ thích nhất cũng là việc đàn ông căm hận nhất – trang điểm. Từ điểm này có thể thấy Mộ Thanh đã có chút chú ý Lâm Phàm hơn, thích thể hiện mặt đẹp nhất trước mặt anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận