Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 995: Một người dọa lui mười vạn đại quân.

Một người dọa lui mười vạn đại quân.

Nô bộc ngơ ra.

Các người thật hay giả vậy.

Tình hình đã vậy rồi, còn bình tĩnh như vậy, đây chính là tâm tính của một tỳ nữ từng trải sao?

Hai vị Thiên Địa thánh đang suy nghĩ.

Quả thật, họ rất tin tưởng Lâm Phàm.

Chỉ là nhìn tình hình xung quanh, họ không cho rằng có thể bình yên vô sự. Trước kia từng trực tiếp giết chết hoàng thượng, làm cho tâm lý đại quân sụp đổ, trực tiếp rút lui.

Mà hiện giờ.

Họ cảm nhận được sát khí trên người những binh sĩ này. Đó là loại sát khí được chịu khó huấn luyện, và tôi luyện trong chiến đấu thực tế mà ra, nó hoàn toàn khác với những loại mà bọn họ đã từng gặp phải.

“Lâm trang chủ, có cần bọn ta góp sức thì cứ việc nói, hai người bọn ta tuy không thể chống lại được thiên quân vạn mã, nhưng ngăn cản bọn chúng một khoảng thời gian thì vẫn có thể làm được.” Địa thánh nói.

Đây chính là khí phách của cường giả.

Họ đều là cường giả, những năm qua ở bên cạnh Lâm Phàm lĩnh ngộ, thực lực đã tăng lên rất nhanh. Mặc dù không thể ngăn cản hơn mười vạn đại quân này một cách triệt để, nhưng trong chốc lát thì không vấn đề gì.

Nếu như là trên chiến trường thật sự, những binh sĩ này có thể bày binh bố trận, chưa hẳn là họ có thể chống đỡ được bao lâu, bởi vì đến lúc đó, tốc độ tiêu hao Chân Nguyên sẽ rất nhanh.

Hơi sơ suất chút thôi là có thể rơi vào chỗ hang cùng ngõ hẹp không thể trở lại.

Mục đích họ giúp Lâm Phàm ngăn cản đại quân, chính là để anh đưa người trong trang rút lui trước. Phủ Lâm đã tồn tại lâu như vậy, khẳng định là có mật đạo, theo mật đạo rời đi là được.

“Không cần, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ.” Lâm Phàm nói.

Anh cho rằng, con người với nhau có thể chung sống hòa thuận. Đối phương phái nhiều người như vậy đến tìm anh, nhất định là có chuyện gì đấy. Đương nhiên, có chuyện gì thì có thể nói với nhau, không nhất thiết phải làm phức tạp như thế.

Địa thánh nói: “Chuyện này không cách nào nói được.”

Lâm Phàm mỉm cười, không nói thêm gì nữa, đi về phía cửa lớn. Phía bên kia chính là đường xuống núi, mà những binh sĩ kia cũng sẽ đi lên theo con đường này.

Anh đợi ở đó cũng không sao, có thể làm cho đối phương thấy được thành ý của anh.

Rất nhanh.

Khi họ đứng ở đó, thì nhìn thấy dưới núi chi chít người là người, hơn nữa, tiếng giậm chân còn không ngừng vang to trên Tử sơn, giống như là Tử sơn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hàn Yên nắm chặt tay em gái.

Nàng ta đã không hiểu nỗi hành động của Lâm Phàm, liên tục nghĩ Lâm Phàm rốt cuộc sẽ làm thế nào. Nhưng bây giờ, theo ngần ấy năm trôi qua, đối phương vẫn không hành động, đã hoàn toàn khiến cho nàng ta suy đoán rằng anh đã bắt đầu nghi ngờ nàng ta.

Là ta nghĩ sai rồi sao?

Lâm Phàm bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt. Đối với anh mà nói, có nhiều người đến như vậy, anh thấy rất vui. Có thể gặp được đủ kiểu người là điều anh khá mong đợi, đặc biệt là thích gặp những người thân thiện.

Con đường lên núi nhỏ hẹp, rất nhiều binh sĩ đều đang leo lên sườn đồi, từ bốn phương tám hướng vọt tới, phong tỏa hết tất cả đường ra, trông như không muốn tha cho bất cứ người nào của phủ Lâm.

Rất nhanh.

Các binh sĩ được huấn luyện tốt dừng bước. Họ mặc áo giáp, tay cầm mã tấu sắc bén. Sau khi tới gần, mọi người tụ tập lại cùng nhau, có một luồng huyết khí dày đặc phả vào mặt.

Địa thánh cảm thán trong lòng, hoàng thượng đương thời lợi hại hơn đời trước rất nhiều.

Những binh sĩ này đều đã trải qua huấn luyện thực tế, tuyệt đối không phải như những người đi nghĩa vụ quân sự kia, được tùy ý sắp xếp vào một quân đội nào đó, vàng thau lẫn lộn, mà những người này đều là tinh anh.

Xem ra là để phục thù, những năm qua, hoàng thượng sợ là đã chuẩn bị rất nhiều thứ.

“Xin chào mọi người.” Lâm Phàm vẫy tay với họ, mỉm cười nói: “Chỗ này của tôi rất lớn, nhưng các người đến quá nhiều người, nếu như tiếp đãi một lần có khả năng là không được. Có ai muốn uống trà không? Nước trà ở chỗ tôi rất ngon.”

Anh mỉm cười, trong mắt lộ ra nét chân thành.

Bất cứ ai thấy ánh mắt này của Lâm Phàm, chỉ có thể có một cảm giác, người trước mắt khẳng định là người nhiệt tình.

Các binh sĩ mặt không đổi sắc, vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị như cũ. Mã tấu trong tay sáng loáng, giống như những mãnh thú đã nhe hàm răng sắc bén ra, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ tới, cắn xé con mồi thành mảnh nhỏ.

Hai vị Thiên Địa thánh bất đắc dĩ. Tâm cảnh của Lâm trang chủ luôn cao minh như vậy, đây là điều mà cả đời họ không thể nào học được. Nếu như là họ gặp phải tình huống này, sợ là sớm đã bày thế trận chờ quân địch. Nào có như Lâm trang chủ, vậy mà vẫn thong thả nói chuyện với những binh sĩ đó, hơn nữa giọng điệu còn rất thân thiện.

Làm cho người ta cảm thấy rất đáng sợ.

Ngay cả những binh sĩ này cũng cảm thấy người trước mặt này có bệnh.

“Gà chó không tha, giết cho ta.”

Có một giọng nói từ phía sau truyền đến. Một người đàn ông mặc áo giáp tướng quân, đứng phía sau binh sĩ ra lệnh. Ông ta không bước về phía trước, cách Lâm Phàm một khoảng.

Trước kia.

Ông ta đã từng cùng tiên hoàng thảo phạt phủ Lâm, tận mắt chứng kiến tiên hoàng chết thảm, cuối cùng cho ra được một vấn đề, đó chính là Lâm Phàm rất đáng sợ, không thể đến quá gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận