Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 565: Hu hu… Tôi muốn về nhà (2)

Nếu gặp phải những thứ quỷ dị, thì chỉ có thể nói là do số không tốt, gặp phải xui xẻo mà thôi, nhưng cũng may vận số không đến nổi quá kém, tỷ lệ xuất hiện những thứ quỷ dị cũng giống như khi mua xổ số.

Lúc này, mọi tin tức đều nói về tổ trưởng tổ Viêm Hoàng đích thân đưa người đi tiêu diệt quỷ dị.

Hung linh!

Ác linh!

Tà linh!

“Thật lợi hại.”

Tiểu Hạng hết lần này tới lần khác kinh ngạc, không ngờ nước ta lại có một cao thủ như vậy, tự nhiên sinh ra cảm giác an toàn, khi nghĩ đến tình cảnh ở nước ngoài, cậu ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Bởi vì những thứ quỷ dị xuất hiện trên toàn cầu.

Rất nhiều người đều hy vọng có thể sống trong một đất nước hùng mạnh.

Cậu ta đã gửi những tin tức này vào nhóm cho bạn bè của mình xem.

Gần nửa tiếng sau.

Cậu ta xoa xoa thái dương, có chút mệt mỏi muốn đi ngủ, tắm rửa xong lập tức nằm trên giường, nhìn điện thoại, muốn cùng bạn trong nhóm tán gẫu một lúc.

Cả nhóm đều là bạn học của cậu ta thời đại học.

Mối quan hệ rất tốt.

Một số ra nước ngoài.

Một số ở lại.

“Ồ!”

Khi mở nhóm lên, cậu ta thấy thông báo trong nhóm đã là 99+.

“Sôi nổi như vậy sao?”

Tiểu Hạng rất khó hiểu, trước đây mọi người chỉ tán gẫu vài câu, sau đó thì đều yên lặng, nhưng tình huống hôm nay thật sự có chút đặc biệt.

Cậu ta kéo lên xem lịch sử trò chuyện.

Dần dần.

Cậu ta phát hiện ra rằng nguyên nhân của vấn đề bắt đầu từ tin tức mà cậu ta đã gửi.

Đặc biệt là Ngô Khải, anh ta đã luôn trao đổi ở trong nhóm.

Ngô Khải: ‘Loại tin tức này, nhìn thoáng qua có thể biết là giả, vậy mà cậu cũng gửi.’

Ngô Khải: ‘Bạn học Hạng, cậu cần phải động não đi chứ, đừng tin mọi thứ một cách mù quáng như vậy, có điều tôi hiểu tình hình này, dù gì thì đây cũng là tình hình của nước cậu đang ở, tốt khoe xấu che, nhưng cậu lại đi tin những tin giả này hay sao.’

Ngô Khải: ‘May mắn là tôi ở lại nước Phổ, không trở về, nếu không, tôi cũng không biết tình cảnh bây giờ của mình như thế nào.’

Ngô Khải: ‘Hôm nay tin tức của chúng tôi nói rằng những thứ quỷ dị ở chỗ chúng tôi căn bản không tồn tại được bao lâu thì đã bị phát hiện và tiêu diệt. Những tin này của cậu, nơi chúng tôi cũng có đưa tin, chúng chỉ là những chiêu trò do các cậu tự biên tự diễn mà thôi.’

Tiểu Hạng nhìn chằm chằm vào tin nhắn, như gặp ma, cậu ta kông nói gì cả, chỉ chia sẻ thôi.

Cậu ta biết Ngô Khải.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta ra nước ngoài, lấy thẻ xanh ở đó, khi rảnh rỗi thì vào nhóm khoe khoang cuộc sống.

Nói nơi này được tự do như thế nào.

Thoải mái cỡ nào.

Sống đến bây giờ mới biết bản thân cần gì.

‘Ngô Khải, cậu nói vậy là có ý gì, đây đều là livestream trực tiếp hơn nữa tin tức do cơ quan nhà nước gửi tới, làm sao có thể là giả được.’

Cậu ta không cao hứng nói.

Dù thế nào.

Ngô Khải vẫn là bạn học của cậu ta.

Các bạn học khác trong nhóm thấy Tiểu Hạng trả lời, tất cả đều im lặng phản hồi tin nhắn.

1.

1.

Ngô Khải giống như người trông coi nhóm.

Tiểu Hạng vừa mới trả lời tin nhắn, anh ta đã lập tức phản hồi lại.

Ngô Khải: ‘Vì vậy mới nói tư tưởng của cậu rất có vấn đề, đầu óc cậu đã bị mê muội rồi, không thể tự mình suy nghĩ gì cả, chính phủ nói cái gì thì là cái đó sao, cậu có thể dùng chính bộ não của mình không, bây giờ vào diễn đàn mạng rất đơn giản, cậu ra ngoài mà nhìn xem đi.’

Tiểu Hạng: ‘Suy nghĩ của tôi có vấn đề gì chứ, những gì tôi nói đều là sự thật, cậu ở nước Phổ tốt nhất cũng nên chú ý an toàn, tôi đã đọc tin tức, một số thành phố bên phía cậu cũng đã bị phá hủy.’

Cậu ta phát hiện dường như Ngô Khải vẫn đang sống trong mơ.

Đồng thời cũng rất tò mò.

Tình hình ở nước Phổ thật sự rất nghiêm trọng, nhưng làm sao cứ cảm thấy Ngô Khải dường như không quan tâm chút nào?

Ngô Khải: ‘Ha ha, tôi nói cậu rất dễ bị lừa nhưng cậu không tin, bản thân tôi sống ở đây, những thứ tôi biết còn nhiều hơn cậu, tất cả đều là thông tin sai lệch.’

Tiểu Hạng không biết phải nói gì.

Thậm chí cậu ta còn không nhận ra Ngô Khải.

Trước kia khi còn học ở trường anh ta không giống như vậy.

Kể từ khi ra nước ngoài, đã bắt đầu thay đổi.

Tiểu Hạng suy nghĩ một lúc, vẫn là không nên nói chuyện với Ngô Khải, không cần thiết phải tranh luận vì những chuyện không đâu, chỉ cần cậu ta biết những tin tức này là thật là được.

Về việc Ngô Khải có tin hay không, đó là việc của anh ta, không cần phải tranh luận.

Có lẽ Ngô Khải đã có hơi quá đáng.

Một số bạn học trong nhóm đã phản hồi lại.

Trương Đức Khải: ‘Những gì Hạng Dư nói đều là sự thật, livestream kia cũng là thật, ngay trong thành phố xuất hiện tà linh quỷ dị, đã gây ra những ảnh hưởng rất lớn, nhiều người định rời thành phố chạy trốn, nhưng tổ trưởng tổ Viêm Hoàng đã xuất hiện, không mất nhiều thời gian đã giải quyết được tà linh quỷ dị.’

Mã Phi: ‘Đây không phải là tự biên tự diễn, mà là sự thật. Nước Phổ chỉ đang khoe khoang mà thôi, nếu bên chỗ cậu xuất hiện một vài tà linh quỷ dị, phá hủy mấy thành phố lớn, giết chết mấy triệu người, nhà nước không quan tâm đến việc cậu có thẻ xanh hay không, chỉ cần bằng lòng trở về, đều có thể chấp nhận, dù sao cũng chảy cùng một dòng máu, chỉ là lúc đó muốn... Muốn trở về cũng không thể trở về.’

Một vài người bạn cùng lớp đứng ra nói giúp Hạng Dư.

Ngô Khải: ‘Ha ha, trở về cái rắm, tôi ở đây có bao nhiêu tự do, tôi dám chắc tất cả đều là tin giả, tôi khuyên các cậu nên tỉnh mộng đi.’
Bạn cần đăng nhập để bình luận