Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 648: Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung. (3)

Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung. (3)

Chỉ là không ngờ đến...

Không phải vấn đề có chống đỡ được hay không mà là bị giết chết ngay lập tức, chỉ cái phất tay thôi cũng sẽ ném bay Mục Hạo, thực lực này thật sự là rất kinh người. Nhớ lại lúc trước, may mà không tiếp tục đánh với Lâm Phàm, nói cách khác đối phương căn bản không sử dụng thực lực chân chính, nếu không thì anh ta cũng khá hơn là bao.

"Anh nếu đã ở hiện trường, tại sao lại không ra mặt giúp tôi." Mục Hạo càng nghĩ càng giận, nếu như lúc ấy Ngô Thắng ra mặt trợ giúp thì tinh hình có thể sẽ phát sinh thay đổi, đầm nước suối kia có lẽ đã là của bọn họ rồi.

Ngô Thắng suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nói cho đối phương biết, tôi và Lâm Phàm quen biết nhau, dù sao đây cũng là một bí mật, chuyện này anh ta đã bị lão Trương ghim rồi, cũng không muốn nói với bất kỳ ai.

"Tôi cho rằng cậu có thể thắng."

Trả lời như vậy khiến cho Mục Hạo cũng không biết nên nói cái gì.

Bắc Đào phát hiện người này chắc phải có rất nhiều tiền đồ đối với Mục Hạo, nhưng theo quan sát của ông ta, tên này sợ là không dễ chọc, cũng không dễ lừa gạt, bất kể có là người không dễ lừa gạt, Bắc Đào cũng sẽ không chủ quan mà đi tìm đối phương, đề phòng hai bên đều không lấy lòng nhau đến cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội.

"Cậu có nhìn thấy người nào khác không?" Ngô Thắng hỏi.

Mục Hạo nói: "Không có."

Tổng cộng có bốn đại gia tộc phái đệ tử làm đội tiên phong, thế nhưng bây giờ chỉ có bọn họ, hai đại gia tộc còn lại rốt cuộc đã đi đâu?

Xem ra là ẩn náu ở một nơi nào đó.

Dù sao núi Trường Bạch cũng thật sự quá lớn, đơn giản muốn tìm được một người là rất khó, hơn nữa bọn họ đều cách nghĩ của riêng mình, tìm được bảo bối cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

...

"Thủ lĩnh, nên làm gì với mấy thứ này bây giờ?" Lâm Đạo Minh hỏi.

bọn họ không có bất kỳ công cụ nào để vận chuyển những nước suối này.

Mặc dù nước suối cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể đựng một chậu, không có bất kỳ công cụ nào, làm thế nào để mang nước suối này về, vẫn là chuyện rất quan trọng.

Độc Nhãn Nam nói: "Không có cách nào chỉ có thể chở cả cái bệ và nước suối về, ba người các cậu đi máy bay về trước đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi."

Lâm Đạo Minh nói: "Tôi ở lại cũng được."

Độc Nhãn Nam nói: "Không được, vật ấy quá quý giá, đề phòng giữa đường có người chặn lại, ba người các cậu cùng nhau hộ tống thì tôi mới yên tâm, hơn nữa nơi này các cậu cũng nhìn thấy người lợi hại hơn chúng ta còn rất nhiều, ngộ nhỡ xảy ra xung đột thì ngược lại rất dễ trở thành gánh nặng."

Nói thẳng ra chính là dễ đắc tội với người khác.

chẳng hạn như Độc Nhãn Nam nói chuyện thật sự quá thẳng thắn, đám người Lâm Đạo Minh nghe xong đều cảm thấy rất chói tai, thế nhưng chẳng còn cách nào, thật ra mà nói, cho dù muốn phản bác cũng phải tìm lý do.

"A Di Đà Phật, nói rất có lý, chúng ta trước hết hãy mang nước suối trở về." Đại sư Vĩnh Tín nói.

Độc Nhãn Nam nói: "Nước suối bao phủ sương trắng, tuyệt đối không phải là phàm vật, hít một hơi thì mặt mày tỏa sáng, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần. Sau khi trở về, lập tức cho người nghiên cứu thành phần của nước suối để xem nó có độc hay không, nhưng mà tôi đoán rằng nước suối này có lợi ích rất lớn đối với chúng ta.

Thế nhưng vào lúc này.

Độc Nhãn Nam kinh hô.

"Không thể..."

Chỉ nhìn thấy hai người Lâm Phàm và lão Trương đang bưng lấy nước suối ừng ực uống vào, còn vừa tắm vừa luyện.

"Woa, thật là mát mẻ."

"Thật ngon."

"Gà Mái mày cũng tới uống chút đi, thật sự uống rất ngon đó."

Tà Vật Gà Trống không phải ngu xuẩn, lúc bị Lâm Phàm nắm lấy đầu ấn vào trong nước suối.

Không muốn

Tao không muốn!

Toàn bộ quá trình đều nhìn thấy, thành phần của nước suối là cái gì tạo thành vẫn còn là ẩn số, nếu như là độc dược thì nên làm thế nào bây giờ, ta Tà Vật Gà Trống còn chưa trở thành Tà Vật anh hùng.

Ta làm nội ứng đến bây giờ, đã ngậm bao nhiêu cay đắng, bao nhiêu mệt nhọc, ngay cả tôn nghiêm cũng bị chà đạp dưới chân.

Tuyệt đối không thể toi đời ở chỗ này.

Các người muốn chết thì tự mình đi chết trước đi.

Nó liều mạng phản kháng, nhưng dần dần.

Ồ!

Tà Vật Gà Trống lộ vẻ kinh ngạc, mùi vị này, xúc cảm này, cảm giác này... hình như có gì đó không đúng.

Định luật thật thơm vĩnh viễn luôn đúng.

Tà Vật Gà Trống uống ừng ực.

Mãi cho đến khi tiếng kinh hô của Độc Nhãn Nam truyền đến mới kéo bọn họ ra khỏi trạng thái uống một cách cuồng nhiệt.

"Làm sao vậy?" Lâm Phàm hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Còn không biết đây rốt cuộc là cái gì, lỡ như có vấn đề gì thì nguy."

Liếc nhìn xem nước suối.

Đã bị uống hơn phân nửa.

Uống cũng hơi giỏi rồi đó.

Ông ta có cảm giác khóc không ra nước mắt, sau đó vội vàng hỏi: "Có cảm giác không?"

Lâm Phàm nháy mắt: "Không có."

Lão Trương nói: "Cũng tạm."

Tà Vật Gà Trống ngẩng đầu lên, mắt gà nho nhỏ trợn tròn xoe, sau khi uống xong nước suối, phản ứng lớn nhất chính là Tà Vật Gà Trống.

Kẽo kẹt!

Kẽo kẹt!

Tà Vật Gà Trống mở cánh ra, đôi chân dài nhỏ phồng lên, tràn đầy bắp thịt, điệu bộ ngẩng cao đầu, đôi mắt hung bạo phảng phất như đang kêu gào...

Ta Bạo Tạc Kê sắp nổ tung.

Tất cả đều tránh ra cho ta.

(1) dùng để đi lên tàu, thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận