Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1125: Ông nội ơi, ông mau ra đây đi, Thế Kỳ muốn báo hiếu với ông (2)

Ông nội ơi, ông mau ra đây đi, Thế Kỳ muốn báo hiếu với ông (2)

Chỉ cần không gặp nguy hiểm.

Anh sẽ không quan tâm quá nhiều.

Tầng đầu tiên của Tàng Thư Các đã đọc xong, phần còn lại là tầng hai.

Những năm này, Càn Nguyên tông đã cải tạo nhiều nơi, ví dụ tầng hai Tàng Thư Các đã không còn yêu cầu gì, bất kì đệ tử nào cũng được xem.

Đây là sự tiến bộ của Càn Nguyên tông.

Cho rằng muốn là cường giả thực sự thì không thể đặt quá nhiều chướng ngại, dù ở đâu cũng sẽ có đối nhân xử thế, có thiên kiêu không hiểu chuyện, dễ dàng đắc tội người khác, từ đó không thể học được bí tịch cao thâm.

Vì vậy, việc hủy bỏ cũng đúng thôi.

Không hiểu sao thế giới này rất kỳ lạ, người khổ luyện tu luyện, sống rất mệt mỏi, nguy cơ cũng rất nhiều, bất cẩn một chút cũng có thể chết ở đâu đó, nhưng người có cuộc sống không lý tưởng lại có thể sống thoải mái hơn, sống lâu hơn ai hết.

Lang thang trong tông môn cả ngày, nhìn cái này, nhìn cái kia, cuộc sống cũng nhàn hạ.

Tông chủ thoái vị, tông chủ mới mới nhậm chức.

Vị tông chủ này đã được lựa chọn rất kỹ lưỡng bởi tông chủ trước đó, bất luận là về thực lực hay năng lực, đều tương đối nổi trội.

Cáp Thế Kỳ lại trở thành Thái Thượng trưởng lão, theo thời gian, địa vị lên cao, xem như tuổi tác, tư cách cũng đã lên cao, Cáp Tát cuối cùng vẫn bị Cáp Thế Kỳ dạy hỏng rồi.

Điều này đã chứng minh.

Bố mẹ trong gia đình có ảnh hưởng đến con cái của họ nhiều như nào, tuy không phải loại người có tội ác tày trời nhưng lại giống hệt như Cáp Thế Kỳ khi còn nhỏ, chính là lăn lộn, lăn lộn rất vui vẻ, không có cảm giác ngột ngạt, đương nhiên không thể trải nghiệm những người khác muốn vượt lên, tình huống đó cần phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Trong nháy mắt.

Hai trăm năm đã trôi qua.

Lâm Phàm cảm thấy thời kì trở về ngày càng gần.

Trong gian phòng.

Anh đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn Tiểu Hoàng đang nằm bên cạnh, khẽ thở dài, vốn dĩ anh muốn tiễn Tiểu Hoàng đến cuối cùng, nhưng cuối cùng lại rời đi không hề bận tâm, nhưng nào có thể nghĩ rằng Tiểu Hoàng thật sự kiên cường như thế.

Không có cái gọi là dáng vẻ già nua.

Mà ngược lại, càng ngày càng có tinh thần.

Tiểu Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm, rất khó hiểu, nó luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong mắt chủ nhân của nó, đã mấy lần rồi.

Thỉnh thoảng…

Tiểu Hoàng đang nghĩ, có phải có chỗ nào mình làm chưa tốt không?

Lâm Phàm mỉm cười nhìn Tiểu Hoàng, có Tiểu Hoàng ở bên cạnh, khi anh đọc sách cũng không cảm thấy cô đơn, trong khoảng thời gian này, anh đã đổi nhà mấy lần, chủ yếu là khi gặp một phế vật sống ở sát vách chục năm, chục năm chưa được thăng cấp từ đệ tử bình thường lên đệ tử ngoại môn, đây là một điều rất đáng sợ.

Vì thế.

Anh đã chọn thay đổi nơi ở.

Tiếp tục cùng Tiểu Hoàng sống nương tựa vào nhau.

Một vài tháng sau.

Đệ tử của Càn Nguyên tông đang bận rộn, để kích thích động lực tu luyện của đệ tử, tông chủ lúc đó lần đầu tiên muốn so tài quy mô lớn, 100 đệ tử đứng đầu đều có phần thưởng hậu hĩnh.

Được chia thành đệ tử bình thường, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền.

Phần thưởng rất hậu hĩnh, chỉ cần top 100 là có thể nhận được phần thưởng.

Mặc dù số lượng giải thưởng rất nhiều, nhưng so với số lượng đệ tử, sự cạnh tranh vẫn là rất lớn.

Đối với loại hoạt động này.

Lâm Phàm không tham gia, cũng không cần thiết phải tham gia, thậm chí không muốn đi xem, chỉ muốn yên tĩnh ở trong phòng đọc sách mà thôi.

Hôm nay.

Thời tiết thật đẹp.

Hoạt động thịnh thế của Càn Nguyên tông được tổ chức, vô số đệ tử đều mong chờ, háo hức chờ đợi, hy vọng có thể giành được thứ hạng cao hơn trong cuộc thi.

Rất nhanh.

Trận đấu lớn bắt đầu.

Tông chủ hiện tại đích thân qua xem, Thái Thượng trưởng lão Thế Kỳ càng không thể bỏ lỡ, con trai của anh ta- Cáp Tát đã là trưởng lão tông môn, một môn xuất một vị cường giả cảnh giới Đại Đế, cả gia tộc đó sẽ vững mạnh lâu dài.

Chưa kể vẫn còn một cường giả vô danh vẫn đang tồn tại.

Chỉ là sau nhiều năm như vậy cũng không có ai nhìn thấy, cũng chưa từng xuất hiện, cũng không biết tình hình ra sao, thậm chí còn tự hỏi, có giống Đại Đế Cáp Lân, đã rời khỏi thế giới này và đi tới một nơi không ai biết.

Lúc này.

Cáp Thế Kỳ chống cằm, nhấm nháp hạt dưa, thích thú xem, thậm chí còn vỗ tay khi thấy đệ tử chống trả.

"Hay, đánh rất hay."

Đồng thời những người đã trở thành Thái Thượng trưởng lão cũng sẽ bấm tay để nhẹ giọng nhắc nhở.

"Trưởng lão Thế Kỳ, chú ý hình tượng."

Cáp Thế Kỳ liếc nhìn đối phương, bĩu môi: "Đánh hay như vậy còn không cho tôi nói."

Haizz!

Mọi người đều bất lực.

Nói không lại được đối phương.

Cứ để kệ anh ta đi.

Mấy vị trưởng lão đi theo tông chủ vuốt râu mừng rỡ.

“Tông chủ, lần này xuất hiện nhiều đệ tử có thiên phú thật, nếu như bồi dưỡng thật tốt thì tương lai của bọn họ sẽ rất có triển vọng.”

“Ừ, đệ tử ngoại môn kia rất không tồi, tuy tu vi có chút yếu nhưng lại có thể phát hiện ra nhược điểm của đối phương mà đảo ngược tình thế, rất tốt!”

“Những đệ tử này đều là trụ cột tương lai của tông môn.”

Bọn họ đều rất vui mừng.

Thế gian lại có bao nhiêu tông môn có thể trường thịnh không suy như Kiền Nguyên tông của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận