Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 613: Tình trạng của cậu rất kỳ lạ. (3)

Ngô Thắng bị hành động của Lâm Phàm thuyết phục, thật không ngờ sẽ thuận lợi đến vậy, anh ta biết, muốn được người khác giới thiệu cho một bậc thầy thật sự để làm quen, là chuyện khó khăn đến nhường nào, dù sao thì ai chẳng có lòng riêng, lấy đâu ra kẻ bằng lòng giới thiệu người giỏi giang cho khác làm quen.

Nhưng mà người trước mắt…

Lâm Phàm đồng ý mà không hề cân nhắc.

Thật sự làm cho Ngô Thắng tin phục.

“Cảm ơn, tôi không ngờ rằng sẽ có một người thú vị như cậu trên hành tinh của này, quả nhiên, thế giới rộng lớn, không gì là không thể, mong Ngô Thắng tôi còn có thể gặp được người như cậu.”

“Tôi bằng lòng kết bạn với người như cậu.”

Ngô Thắng bước đến trước mặt Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm mỉm cười, đưa tay ra: "Xin chào, lần đầu được gặp, rất vui được làm quen với anh."

“Xin chào.”

Ngô Thắng bắt tay Lâm Phàm, hai con người đến từ hai nơi khác nhau, lần đầu gặp mắt tại đây.

Nếu như ông Trương biết có người khác tin tưởng mình xuất hiện, nhất định sẽ rất hào hứng, đồng thời cũng sẽ vô cùng nghiêm túc đối đãi với đối phương, dùng kỹ thuật châm cứu thành thục, huyền diệu của mình khiến đối phương hoàn toàn khâm phục.

Ngô Thắng nói: “Tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện, hành tinh của các cậu sắp gặp phải rắc rối rồi, tôi không phải là người của hành tinh này, mà là đến từ nơi khác trong vũ trụ.”

“Lần này tổng cộng có bốn người, tôi là một trong số đó, mục đích là để điều tra tình hình bên phía cậu.”

“Bởi vì hành tinh của cậu tồn tại di tích cổ xưa, khiến rất nhiều người để mắt đến, theo tôi đoán, chẳng bao lâu nữa, các cậu sẽ phải đối mặt với vô số kẻ mạnh.”

“Nếu như cậu muốn, tôi có thể mời cậu tham gia nhóm của tôi.”

Đây là chuyện duy nhất anh ta có thể làm được.

Về phần nói là bảo vệ cả hành tinh này là chuyện không thể nào làm được, ngay cả tổ tiên nhà anh ta cũng không có năng lực này, nếu thật sự dám đi, chỉ siwj là sẽ bị tộc khác đánh chết.

“Anh là người ngoài hành tinh?”Lâm Phàm tò mò hỏi.

Ngô Thắng im lặng, sau đó nói: “Có thể hiểu như vậy.”

Người ngoài hành tinh…

Là tên chung những người trên hành tinh này chỉ về những sinh vật ngoài vũ trụ.

Anh ta từng nói với Ngô Tú Tú chuyện này rồi.

Hiểu được cái tên ‘người ngoài hành tinh’.

Cách gọi rất thú vị.

“Mong chờ thật đấy.” Lâm Phàm nói.

Ngô Thắng chết lặng: “Cậu nói gì cơ?”

“Tôi rất mong có cơ hội gặp gỡ những kẻ mạnh, tôi thích học hỏi từ những người khác, cải thiện khả năng của mình trong trận chiến.” Lâm Phàm đáp.

Anh đã học những thứ xấu rồi.

Uống rượu, đánh nhau đều đã học được.

Chỉ còn thiếu hút thuốc và đại bảo kiếm chưa bước vào cuộc sống của anh.

Một khi những thứ này bước vào cuộc sống của anh, vậy thì sẽ trở nên đáng sợ đến cỡ nào.

May mà Lâm Phàm của chúng ta là một thiếu niên được giáo dục tốt, từ trước đến nay đều không chủ động chơi những thứ ô nhiễm này.

Ngô Thắng nói: “Tôi hiểu được hệ thống tu luyện của các cậu, phân cấp số tự, sau đó là cấp trấn thành, cấp thiên vương, số tự tương tự như loại luyện thể để bắt đầu con đường tu luyện của chúng tôi, cấp trấn thành là kim thân, cấp thiên vương là chân nguyên, mà cậu chưa thể trấn áp được mình tôi, có lẽ là tam diệu cảnh.”

“Đó là cái gì?” Lâm Phàm bị những lời Ngô Thắng nói làm cho mơ màng, có phần nghe không hiểu lời đối phương nói.

Ngô Thắng nói: “Luyện thể, kim thân, chân nguyên, thần hồn, tam diệu, còn cậu chính là tam diệu, trong người có thiên địa nhân tam hỏa, tu luyện đến tầng cao nhất thì tựa hồ như hai vai có hai mặt trời, đỉnh đầu có một vầng thái dương, có điều sức mạnh của cậu rất lạ.”

“Nói so với tam diệu thì thực sự rất mạnh, mà cách cậu xuất chiêu truy rất đơn giản, nhưng sức mạnh bùng phát ra lại vô cùng đáng sợ, hệ thống tu luyện thật kỳ lạ.”

Suy xét một hồi.

Chỉ có thể nói là thật sự không hiểu.

Còn Lâm Phàm thì bị những lời suy xét của Ngô Thắng làm đầy đầu nghi vấn, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì, luôn cảm thấy có gì không đúng lắm.

Anh rất muốn hỏi Ngô Thắng.

Rốt cuộc là anh đang nói gì vậy.

Nhưng anh lại cảm thấy như vậy không hay cho lắm, rất dễ khiến đối phương cảm thấy xấu hổ, thân là một người luôn thông cảm cho người khác, tuyệt đối không thể nói ra những lời này.

Chỉ đành nói…

“Ồ, ra vậy.”

"Tôi luôn có cảm giác, câu trả lời của cậu là để đối phó tôi thôi." Ngô Thắng nói.

Lâm Phàm đáp với vẻ mặt vô cùng chân thành: "Từ trước tới giờ tôi không biết nói để đối phó người khác."

Ngô Thắng lắc đầu, luôn có cảm giác người bạn mới quen trước mặt này rất quái lạ, hình như là tư duy không giống người khác.

Có lẽ đây chính là đặc thù tư duy của người trên hành tinh này.

Ở khu phố náo nhiệt.

Đám người của Mộ Thanh vẫn đang đợi.

"Người vừa mới nãy rốt cuộc là ai?"

Không biết người xuất hiện có lai lịch là gì.

Điều này khiến cô rất để ý, người chủ động tới gần Lâm Phàm nhất định không phải người bình thường. Đối phương khiến người ta cảm giác rất kì lạ, chính là cảm giác ngột ngạt không nói được thành lời.

"Anh ta là ai?"

Dao Cơ tựa vào cạnh Mộ Thanh, nhỏ giọng hỏi.

Mộ Thanh lắc đầu: "Không biết."

Sau đó, cô nhìn về phía Ngô Tú Tú có vóc người hơi tròn trịa kia.

Người này là tới cùng với đối phương.

Nhất định biết rõ lai lịch của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận