Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 647: Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung. (2)

Ta Bạo Tạc Kê, sắp nổ tung. (2)

Từ thời kỳ cổ xưa bộ đồ tuyệt vời này đã được truyền lại, dùng một loại chất liệu rơi xuống ngoài bầu trời để chế tạo thành, đã trải qua rất nhiều người sử dụng, trong lịch sử mỗi một người sử dụng đều có tiếng tăm lừng lẫy.

Bộ áo giáp này không chỉ nâng cao sức mạnh của người sử dụng, mà còn đại diện cho một loại vinh quang của bản thân.

Vì vậy trong lòng mỗi một người sử dụng, nó quý giá không gì sánh bằng.

Cho dù có mất đi tính mạng, cũng không thể để bộ khôi giáp này có bất cứ vấn đề gì.

"Vậy thì quên đi." Độc Nhãn Nam buông tay nói.

Tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, đã đưa ra điều kiện cho ông, chính ông không đồng ý, bảo tôi phải làm thế nào bây giờ.

Thánh kỵ sĩ rất tức giận, buông mặt nạ bảo hộ xuống, cầm theo đại bảo kiếm trực tiếp rời đi.

Những cường giả của quốc gia khác đều biết muốn lấy được nước suối không biết công hiệu này, sơ rằng thật sự phải quỳ xuống giống như vị khổ hạnh tăng kia thì mới có thể lấy được, chẳng qua là bọn họ không làm được loại hành vi này, quá con mẹ nó mất mặt.

Không nói nhiều lời, trực tiếp rút lui.

Độc Nhãn Nam thích nghe ngóng loại tình huống này, thật sự không người nào nguyện ý giữ lại các người, mau chóng đi lẹ đi.

Ông ta cũng biết rằng những người này tuyệt đối sẽ không từ bỏ, bọn họ cũng không phải còn có ý nghĩ không an phận đối với nước suối, mà là muốn nhìn xem liệu còn có thể thu được những vật khác trong núi Trường Bạch hay không.

Chuyện này tuyệt đối ngăn cản không nổi.

Nhân số của bọn họ quá ít.

Làm sao có thể nắm giữ trong tầm tay của bọn họ.

...

Phương xa.

Mục Hạo sắc mặt âm trầm hết sức đáng sợ chiến lược tính rút lui, nhìn giống như có thể gạt ra nước.

Bắc Đào không hỏi nhiều, đối với tình hình hiện tại, có hỏi cũng chỉ vô ích, thậm chí còn có thể tự rước lấy phiền toái, nếu như có thể mà nói, ông ta hy vọng có thể yên ổn mà vượt qua, tuyệt đối không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào.

"Đồ chết tiệt."

Mục Hạo rất phẫn nộ, trong lòng vô cùng không phục, thế nhưng có không phục thì cũng vô dụng, thực lực không bằng người khác, còn có thể làm gì bây giờ.

Cưỡng ép báo thù, chết cũng không biết sẽ chết như thế nào.

"Anh ta rốt cuộc là ai?"

Mục Hạo nhìn về phía Bắc Đào, hỏi vừa rồi tên kia rốt cuộc là ai, anh ta mẹ nó khiến người ta thật khó chịu.

Bắc Đào nói: "Đại nhân, anh ta là cao thủ mạnh nhất của Long Quốc, tên là Lâm Phàm."

"Lâm Phàm..." Mục Hạo nhớ kỹ cái tên này ở trong lòng, người có thể khiến anh ta nhớ kỹ tên, một là địa vị ngang hàng với anh ta, còn một loại khác chính là suy nghĩ khi nào đánh chết đối phương.

"Đúng vậy, đại nhân cần phải chú ý nhiều hơn, tên này thực lực rất mạnh, Tử Thần bên phía chúng ta chính là bị anh ta chém chết." Bắc Đào nhắc nhở.

Mặc dù sống chết của Mục Hạo không liên quan gì đến ông ta.

Nhưng lúc này Mục Hạo còn sống vẫn là điều quan trọng hơn, muốn làm cho Ám Ảnh hội càng cường đại hơn, thu được nhiều thứ hơn, nhất định phải có người dẫn đường, mà Mục Hạo rõ ràng chính là một người như vậy.

Bắc Đảo nhìn người rất chính xác.

Qua sự tiếp xúc trong khoảng thời gian này mà nói, Mục Hạo còn rất nhiều khuyết điểm, tuy nói là công tử của tinh không đại gia tộc Mục tộc, nhưng ông ta có thể khẳng định rằng với hoàn cảnh của Mục Hạo thì chắc chắn không phải là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong đại gia tộc.

Nếu như là loại tình huống này, ông ta không tránh khỏi phải hoài nghi loại đại gia tộc này có phải đầu đường xó chợ hay không.

Nhất định càng xuất sắc hơn so với Mục Hạo.

Chỉ là với tình hình hiện tại mà nói, ông ta không cách nào tiếp xúc được với những người xuất sắc đó, cho nên ông ta cần một ván cầu (1), dựa vào sự trợ giúp của Mục Hạo để từ từ leo lên.

Mục Hạo có chút khó chịu nói: "Tử Thần? Loại mặt hàng kia, tôi căn bản không quan tâm đến."

Bắc Đào chỉ có thể mỉm cười.

Ngài lợi hại, nói cái gì cũng đều đúng, tôi còn có thể nói gì nữa đây.

Thế nhưng vào lúc này.

Một giọng nói truyền đến.

"Mục Hạo, hãy thu hồi cái loại tâm tính kiêu ngạo này của cậu lại đi, nếu không hối hận cũng không kịp đấy."

Giọng nói dường như truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này.

"Ngô Thắng, đến thì đến đi, giả thần giả quỷ cái gì." Mục Hạo vừa nghe thấy giọng nói thì đã biết đó là Ngô Thắng, nhìn theo tình huống của đối phương rõ ràng ngay từ đầu đã quan sát anh ta, hơn nữa còn nhìn anh ta bị thổ dân nơi này trấn áp, ngẫm lại thì cảm thấy người này tâm cơ rất sâu.

Rất nhanh.

Ngô Thắng thong thả bước đến, vẻ mặt hờ hững, mỉm cười nhìn Mục Hạo thẹn quá hóa giận.

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không giả thần giả quỷ gì." Ngô thắng cười nói.

Mục Hạo sắc mặt âm trầm nói: "Anh đã ở hiện trường ngay từ lúc mới bắt đầu rồi đúng không."

"Đúng vậy, tôi ở ngay tại hiện trường." Ngô Thắng nói.

Anh ta nhìn thấy Mục Hạo muốn đánh nhau với Lâm Phàm thì biết rằng Mục Hạo sẽ gặp phải bi kịch thảm hại, nói đùa à, ngay cả anh ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Phàm, thì gia hỏa Mục Hạo này có thể chống đỡ được bao lâu chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận