Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 686: Đối bọn họ mà nói, tới nơi này chính là đi du lịch

Đối bọn họ mà nói, tới nơi này chính là đi du lịch

Bạch Giao phát hiện sự việc có chút không thích hợp, người này chính là tên vừa đánh lén nó, biểu hiện bây giờ lại cực kỳ dịu dàng, chỉ là nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng nó cảm nhận được sự phẫn nộ sâu trong nội tâm đối phương.

Đối phương không phục, xem ra người này rất mạnh, đè ép người kia phải cúi đầu.

Bạch Giao nghĩ đến đây, tâm tư khẽ động, nhưng lại che giấu đi, lẳng lặng đợi cơ hội, không biểu hiện quá mức trực tiếp, ngược lại nó muốn nhìn xem, rốt cuộc người này muốn thế nào.

Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai Trang Minh, không nói gì, mà chỉ nở nụ cười, như đang nói, cố lên, tôi tin tưởng ông, còn rất xem trọng ông, ông nhất định có thể có được đối phương tha thứ.

Trang Minh ngay cả ý muốn giết Lâm Phàm cũng đã nhen nhóm trong đầu.

Chỉ là...

Nếm trải khổ đau trong khổ đau mới là hơn người.

"Bạch Giao, tao không cố ý muốn đánh mày đâu." Trang Minh nói.

Lâm Phàm nói: "Ông không nên nói với tôi, ông nên nói với nó, nó mới là người bị hại."

Vãi đạn!

Trang Minh rất muốn bùng nổ ngay tại đây, đủ rồi đấy, vừa vừa hai phải thôi, quá đáng thì không có gì tốt cả, nhưng bây giờ, ông ta đối diện với ánh mắt của Lâm Phàm, lại phát hiện ra đối phương không hề cảm thấy mình quá đáng.

Rõ ràng chính là loại người không biết tự mình hiểu mình.

Trầm tư một lát rồi đưa ra quyết định cuối cùng, có những việc đều đã nhịn đến mức độ này, thì còn gì mà không thể nhịn nữa, cho dù nhịn thêm chút nữa thì sẽ thế nào.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này.

Trang Minh miễn cưỡng mỉm cười, nói với Bạch Giao: "Xin lỗi, tao xin lỗi vì hành vi vừa rồi của mình, hi vọng mày có thể tha thứ."

Có lẽ muốn biểu hiện chân thành hơn một chút.

Sau khi nói xong câu đó, ông ta còn khẽ cúi đầu.

Nhưng trong phút chốc ông ta cúi đầu.

Một trận gió thổi đến.

Bạch Giao chính là đang chờ đợi cơ hội này, đuôi quét ngang, mạnh mẽ quật về phía Trang Minh, đứng gần như vậy, thật ra Trang Minh có thể phản ứng kịp, nhưng nếu như nói ứng phó, ông ta chỉ vội vàng đối phó, hơn nữa ông ta còn đang bị thương, sợ là khó có thể ngăn cản đòn tấn công của Bạch Giao.

Lạch cạch!

Nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm giơ tay, chặn lại đuôi của Bạch Giao, nhíu mày nói: "Sao mày có thể đánh lén như vậy, tuy rằng vừa rồi ông ta đã xúc phạm tới mày, nhưng người ta vẫn đang xin lỗi mày, dù cho mày thật sự tức giận, cũng nên chờ ông ta nói xong rồi mới đánh chứ, nếu không thì mày có khác gì ông ta đâu."

Bạch Giao kinh hãi, nó biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ anh ta lại thoải mái chặn lại được cú quét ngang của nó như vậy, thật là không thể tin được.

Trang Minh run như cầy sấy, nghĩ đến hành vi của bản thân, trong lòng thầm nghĩ mình thật sơ ý, sao có thể tin tưởng lời đối phương nói, Bạch Giao ra tay là chuyện hợp lý, mà ông ta nên có chuẩn bị từ trước, lại bởi vì Lâm Phàm, thật không ngờ đến tình huống này.

Sống sót sau tai nạn.

Nếu không phải do Lâm Phàm ngăn lại, thì tình huống của ông ta thật không dám nghĩ đến.

Sau khi nghĩ đến điểm này.

Trang Minh nói: "Tôi đã xin lỗi nó rồi, nhưng nói lại đột nhiên ra tay, chuyện này không trách được tôi, đúng không?"

"Đúng vậy." Lâm Phàm gật đầu đồng ý.

"Ở chỗ chúng tôi nếu gặp phải chuyện như vậy, là tuyệt đối không thể tha thứ." Trang Minh nói, ý của ông ta chính là giết chết Bạch Giao, luyện hóa huyết mạch, hiệu quả sau khi dùng rất tốt.

Lâm Phàm nói: "Thì ra ở chỗ các người là vậy, nhưng chúng tôi chính là, sẵn sàng cho người làm sai một cơ hội làm lại từ đầu nếu người đó hối cải, vừa rồi ông ta làm rất tốt, tôi cảm thấy ông thật sự rất khá cho nên bây giờ..."

"Bạch Xà, mày hãy mau xin lỗi người ta đi, hành động mà vừa rồi mày làm là không đúng."

Anh nói với Bạch Giao với vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Giao cúi đầu thật thấp, đôi mắt màu đỏ lóe lên tia sáng, giống như đang nói, anh đang đùa tôi đấy à.

Chỉ là nghĩ đến thực lực của Lâm Phàm, nó đột nhiên phát hiện ra tình huống không hay cho lắm, tuy rằng nó chỉ là một con Bạch Giao, nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp, cái giá của việc ngang bướng, rất có khả năng chính là mất đi mạng nhỏ.

Bạch Xà thấp đầu, miệng nói ra một câu tiếng người: "Thực xin lỗi."

Nó cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng đối phó mọi lúc, để tránh đối phương sẽ đột nhiên ra tay với nó.

Một nơi cách đó khá xa.

Độc Nhãn Nam yên lặng châm một điếu thuốc, hướng phát triển của sự việc dần dần biến hóa, phát triển theo hướng không thể khống chế được, sắc mặt biến đổi.

Theo lý thuyết.

Hẳn là sẽ bùng nổ đại chiến, chiến đấu khắp nơi, vì để tranh đoạt bảo bối.

Nhưng cùng với Lâm Phàm bình tĩnh đối mặt với một số sự việc, tình huống đột ngột thay đổi, cho dù ông ta không phục thì thế nào, thực lực mạnh mẽ nói cái gì cũng đều đúng, ông ta không thể phản kháng, thậm chí đến một chút cơ hội cũng không có.

"Cho tôi một điếu." Lâm Đạo Minh vươn tay, muốn hút thuốc.

Độc Nhãn Nam ném cho ông ta một điếu, buồn bã nói: "Đây là kết quả mà chúng ta không hề ngờ tới."

Ngón tay Lâm Đạo Minh quẹt lửa, châm điếu thuốc: "Đúng vậy, giống như đang chơi đùa vậy, hoàn toàn được trải nghiệm cảm giác kích thích ngay tại hiện trường đầy máu me sau cuộc tranh đoạt bảo bối với cường giả Tinh Không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận