Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 736: Lý Lai Phúc: Đây không phải là một thách thức đối với bác sĩ chúng tôi

Lý Lai Phúc: Đây không phải là một thách thức đối với bác sĩ chúng tôi

Hoàng Dương nói: "Tôi biết các người không phải là kẻ xấu, các người là người tốt, việc này không liên quan đến anh, tôi tự mình đi và bị gãy chân, nó không liên quan gì đến mọi người."

Những mong muốn được sống làm Hoàng Dương không dám chọc tức hai người trước mặt.

Thực sự rất đáng sợ.

Tổ chức đã không lừa gạt anh ta, người mà anh ta cần quan sát là cực kỳ nguy hiểm, anh ta phải chuẩn bị trước vì có thể hy sinh bất cứ lúc nào.

Lúc đó anh ta vẫn còn có chút không tin.

Anh ta nghĩ có cái gì mà anh ta chưa gặp qua đâu, cường giả nào mà anh ta chưa từng gặp, nhiệm vụ có thể làm anh ta gặp nguy hiểm đến bây giờ vẫn chưa sinh ra đâu.

Tại thời điểm này.

Ông Trương đứng ở một bên cũng không thể chờ nữa.

“Tình trạng của anh ta có phần nghiêm trọng, tôi nên châm cứu cho anh ta.” Ông Trương nói.

Lâm Phàm gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì châm cứu đi.”

Hoàng Dương có chút sững sờ, châm cứu sao?

Muốn làm gì?

Anh ta có linh cảm chẳng lành, như đang nghĩ đến một điều gì đó ghê gớm, chắc chắn đó là thứ mà họ đang nghiên cứu, vì vậy nên đã coi anh như một vật thí nghiệm.

Nghĩ đến đây.

Anh ta rõ ràng đã hoàn toàn hoảng loạn.

“Đừng qua đây, các người đừng qua đây.” Hoàng Dương sợ hãi co rút lại, không ngừng lùi về phía sau, con đường phía trước đã bị chặn, anh ta không thể đi đâu được.

Ông Trương nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, tôi đến đây để giúp cậu.”

Ông ta cố gắng hết sức để cư xử như bình thường, hy vọng rằng đối phương không cần có bất kỳ sợ hãi gì, ông ta và Lâm Phàm đều là người tốt, điều ông ta hy vọng nhất là giúp đỡ được những người khác.

Chỉ là những lời này đối với Hoàng Dương mà nói.

Hoàn toàn không đáng tin.

Lời nói này sau khi Hoàng Dương nghe xong thì biến thành... Tôi đây muốn hại cậu.

Hoàng Dương lảo đảo vươn tay ngăn cản bọn họ tới gần: "Các người đừng tới đây, nếu như tới đây, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, cho dù có chết cũng không để cho các người làm hại tôi."

"Cậu có thể tin tưởng tôi không?" Ông Trương nói.

Lâm Phàm nói tiếp: “Tôi hy vọng cậu có thể tin tưởng ông ta.”

Hoàng Dương sẽ không bao giờ tin những gì Lâm Phàm và ông Trương nói, đối với anh ta, hai người trước mặt anh ta thực sự rất nguy hiểm, họ là những kẻ thù mà anh ta gặp phải, còn hơn cả kinh khủng.

Ông Trương chìm trong suy nghĩ.

Ông ta đang nghĩ tại sao đối phương không tin những gì ông ta nói.

Rất nhanh, ông ta đã tìm ra nguyên nhân mấu chốt.

Ngay sau đó.

Chỉ thấy ông Trương lấy đại bảo bối từ trong ngực ra và nói: "Tôi biết tại sao cậu không tin, là vì cậu chưa nhìn thấy bảo bối của tôi, bây giờ cậu có thể nhìn kỹ hơn, đây là bảo bối mà tôi sẽ dùng để chữa trị cho cậu."

"Tôi đã tự học thuật châm cứu trong nhiều năm, Lâm Phàm không chỉ là một người bạn tốt của tôi, mà còn là đối tượng châm cứu của tôi, cậu có thể yên tâm, kinh nghiệm của tôi rất phong phú, chắc chắn sẽ khiến cậu cảm thấy hài lòng.”

Ông Trương thực sự hy vọng đối phương sẽ tin tưởng ông ta giống như Lâm Phàm đã tin tưởng.

Nhưng ông ta biết...

Chuyện này rất khó, trên đời này gặp được một người tri kỷ như Lâm Phàm thực sự là quá đủ rồi, đòi hỏi quá nhiều chính là một loại ham muốn xa hoa.

Ực!

Hoàng Dương nhìn những cây kim bạc trong hộp mà nuốt nước miếng.

Nói thật.

Anh ta thực sự rất sợ.

Đồng thời, anh ta càng chắc chắn hơn về việc đối phương muốn sử dụng anh ta làm vật thí nghiệm.

Bây giờ tôi vừa bị gãy chân.

Các người lại xem như cơ thể tôi bị bệnh, gãy chân mà lại chữa trị bằng châm cứu.

Anh ta đau lòng kêu lên: “Đừng lại đây.”

Giọng nói có chút lớn.

Như hét vào mặt ông Trương, đối với ông Trương mà nói, tôi thật lòng muốn giúp cậu, cho dù cậu không tin tôi, cậu cũng không cần phải hét vào mặt tôi như vậy.

“Lâm Phàm, tôi thấy khó chịu.” Ông Trương nghẹn ngào, tỏ ra rất đau lòng.

Lâm Phàm vỗ vỗ vai ông Trương an ủi: "Đừng khó chịu, ông là một người tốt, tôi luôn xem ông là một người tốt bụng hay giúp đỡ người khác, ông không cần để tâm đến những lời anh ta nói."

"Ừ, nhờ cậu an ủi tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều." Ông Trương gật đầu.

Còn chưa nói gì nhiều, tâm trạng của ông ta đã tốt lên rất nhiều, cũng không biết vừa rồi tâm trạng ông Trương không tốt có phải hay không là vì muốn được Lâm Phàm an ủi.

Lâm Phàm nói: “Tốt hơn nhiều là tốt rồi.”

Sau đó anh nhìn về phía Hoàng Dương.

“Cậu đối với ông Trương chắc là có hiểu lầm, thực ra cậu có thể lựa chọn tin tưởng ông Trương, khả năng châm cứu của ông ta thực sự rất tốt.”

Lúc này ông Trương như nghĩ ra điều gì.

"Đừng nói nữa."

“Tôi sẽ không châm cứu cho anh ta, kim của tôi chỉ châm cho những người tin tưởng nó.”

Ông Trương kiêu ngạo nói, lòng tốt của ông ta đã bị hiểu lầm, điều này ảnh hưởng rất lớn đến ông ta, kỹ thuật châm cứu của ông ta thực sự rất giỏi, nếu không xảy ra sự cố gì thì sẽ giúp ích được rất nhiều.

Tất nhiên.

Nếu anh ta thực sự bị thương, ông Trương nhất định có thể giúp đối phương di chuyển nhanh hơn.

Thực sự rất có bản lĩnh.

Hoàng Dương thở phào nhẹ nhõm, không châm cứu là tốt rồi, không ai cầu xin ông châm kim cho tôi, anh ta nghĩ đến tình huống tiếp theo, nhất định phải thoát khỏi tay bọn họ, nếu không hậu quả sẽ khó lường, thậm chí anh ta còn không dám tưởng tượng cuối cùng sẽ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận