Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 399: Nhảy ngang trái phải, tao tới đây

Bùa chú màu vàng của ông ta chủ yếu là tạo thành tổn thương đối với gen tà vật, nhưng mà bây giờ thương tổn kia lại giảm bớt rất nhiều, vậy chỉ có thể nói lên, tà vật trước mặt này có vấn đề cực lớn.

Thế nhưng vào lúc này.

Cảnh tượng càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn xảy ra.

Lâm Phàm ôm Gà Mái từ từ đi tới trước mặt tà vật, ngẩng đầu, lạnh nhạt nói:

"Xin chào."

"Tên nhóc này muốn làm gì?"

Tần Hán trừng mắt, rất muốn gầm lên giận dữ, chạy mau, tên nhóc nhà cậu chạy nhanh để cho chúng tôi còn chạy, cậu ở đây làm loạn cái gì? Đứng ở trước mặt cậu là Tà Vật rất khủng bố, chín vị cường giả cấp Trấn Thành như chúng tôi đây còn không phải là đối thủ, cậu như vậy chính là muốn chết.

Chỉ có điều ông ta không dám gào loạn.

Như vậy rất có thể khiến cho Tà Vật bạo động, một bàn tay đưa ra chụp chết Lâm Phàm.

"Anh Tần, anh mặc kệ tôi, đi cứu cậu ta trước đi." Lý Đại Thành nói.

Tình huống của ông ta không tốt lắm.

Thân là cường giả cấp Trấn Thành, xưng là Song Thương Vương, đối phó với Tà Vật mới mấy chiêu đã bị nó đánh cho hộc máu, nói thật, ông ta không thể nào tiếp nhận được sự thật như vậy. Tình nguyện sống ở trong mơ cũng không mong muốn tin tưởng tất cả những điều này đều là sự thật.

Rất đả kích người.

Đối với cường giả như ông ta mà nói, về mặt thể diện dù gì cũng sẽ thấy khó chịu.

Tần Hán đang nghĩ cách.

Ánh mắt của ông ta rất nghiêm trọng, đang quan sát tình huống của Tà Vật để tìm cơ hội, nhưng bây giờ rất khó ra tay, ông ta đã giao chiến với Tà Vật nên biết rõ Tà Vật này lợi hại đến mức nào.

Sức mạnh, tốc độ, đề phòng đều rất mạnh.

Thực lực bây giờ của ông ta muốn cứu Lâm Phàm đi trước mặt Tà Vật là một chuyện rất khó khăn. Ông ta biết rõ chỉ cần hơi sơ ý một chút thôi, cái mạng nhỏ của mình cũng bị vứt đi lúc nào không hay.

"Làm sao bây giờ?"

"Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?"

Tần Hán rơi vào lo âu, cho dù đại não nhanh chóng hoạt động cũng không thể nào nghĩ ra cách, chỉ có thể trừng mắt, không biết nên làm cái gì bây giờ, mà thực ra ý nghĩ trước đó của ông ta rất đơn giản.

Đó là bằng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, sau đó lôi kéo anh ta bỏ chạy... Chờ đã, có muốn chạy cũng chạy không được, với tình huống như bây giờ, sao ông ta có thể vứt bỏ đồng đội của mình mà chạy trốn được?

Cho dù chết thì cũng phải tất cả cùng chết ở chỗ này.

Tà Vật Công Kê bị Lâm Phàm ôm vào trong ngực đã hoàn toàn bị dọa tới ngốc, thậm chí cũng không biết nên nói cái gì.

"Cục cục cục... (người một nhà đừng nên xúc động, tao là nội ứng, tao là Tà Vật Anh Hùng)"

Tà Vật Công Kê hét to về phía Tà Vật.

Ý tứ rất rõ ràng.

Có thể đối tốt một chút với đồng loại hay không?

Tao mẹ nó là một Tà Vật Anh Hùng, nếu như mày còn có chút tôn kính đối với Anh Hùng, thì lập tức khoanh tay chịu trói, tốt nhất là cho tao quay người rời đi, tao có thể không so đo với mày. Nếu không đợi tao trở lại trong quần thể Tà Vật, vinh quang đăng cơ ngai vàng của Tà Vật Anh Hùng, tao chắc chắn sẽ phát động quần chúng Tà Vật tức giận phun nước bọt vào mặt mày.

Lâm Phàm vuốt đầu gà mái, lạnh nhạt nói: "Gà mái, mày không nên kích động, mày không phải là đối thủ của nó, trận đấu này giao cho tao đi, mày cứ ngoan ngoãn qua phía ông Trương chờ tao."

Vẻ mặt Tà Vật Công Kê ngơ ngẩn.

Anh nói gì?

Kích động?

Nó phát hiện loài người ngu xuẩn mãi mãi cũng không thể nào trở nên thông minh, vừa rồi nó chỉ đàm phán với đối phương, không có ý tứ gì khác, thân là Tà Vật Anh Hùng, nó không muốn ra tay với đồng loại.

Nhưng nó hi vọng đồng loại đừng ép nó, cho dù ở trước mặt loài người phải lộ ra vẻ hèn mọn. Chỉ khi nào hoàn toàn chọc giận tao, tao mới xuất ra cú đánh khủng bố nhất đối với mày.

Đây là thông cáo cuối cùng mà Tà Vật Anh Hùng dành cho đối phương.

"Cục cục cục... (tao là nội ứng bên cạnh loài người, người này là tao mang tới, mày tùy ý làm, không liên quan gì tới tao)"

Tà Vật Công Kê cho thấy ý nghĩ của mình.

Sau khi Lâm Phàm buông nó ra, nó vuốt đôi cánh xám xịt chạy trốn, đi thẳng tới bên người ông Trương.

Tình huống xác thực rất không ổn.

Có điều thực lực của Lâm Phàm làm cho Tà Vật Công Kê tạm thời còn không quyết định chắc chắn được.

Vì thế, nó không đi.

Mà là đang chờ đợi.

Nếu cán cân thắng lợi nghiêng về phía Tà Vật, nó tuyệt đối không nói hai lời, giương cánh bỏ chạy, tốc độ nhanh chóng, ngay cả bụi cũng không lưu lại cho đám người đó.

Còn lỡ như loài người ngu xuẩn kia thắng, vậy thì nó vẫn như cũ hèn mọn ẩn núp bên cạnh loài người làm nội ứng.

Bình an vô sự.

Chỉ cần mỗi ngày tiếp tục đẻ năm quả trứng gà, nó vẫn là sủng vật có giá trị nhất trong mắt loài người như trước.

"Thân thể của mày rất cao lớn, bộ áo giáp rất đẹp, phát ra hơi thở cường đại, tao biết mày rất lợi hại, tao rất thích đánh cùng người lợi hại."

"Kẻ hèn này là Lâm Phàm, xin chỉ giáo."

Lâm Phàm ngẩng đầu, hai tay ôm quyền, những lễ nghi trong phim điện ảnh bị anh học vô cùng nhuần nhuyễn, lấy tinh thần của một vị Võ Đạo gia bộc lộ vô cùng rõ ràng, sâu sắc.

Nếu như nhếch miệng lên, lộ ra vẻ mặt hung ác, tình huống đó sẽ không giống như bây giờ, càng giống như... hậu bối Phong Tu Tu.

Tà Vật cúi đầu nhìn Lâm Phàm, giấu ánh mắt ở trong mũ giáp, tỏa ra ánh sáng màu hồng quỷ dị.

Nó vung cây kích dài lên bổ nhào về phía đỉnh đầu Lâm Phàm.

"Chạy!"

"Tránh ra."

Tần Hán và Lý Đại Thành cùng nhau hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận