Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 775: Lòng tự trọng cực mạnh của con sóc hai đuôi (2)

Lòng tự trọng cực mạnh của con sóc hai đuôi (2)

Nếu phải nói... Ít nhất cũng phải mười nghìn vạn.

Ngay sau đó, ông Trương chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ tôi và Lâm Phàm không đói chút nào, trước kia khi chúng tôi đói, nhìn thấy đồ vật gì đó đáng yêu, lập tức biết ăn vào nhất định rất ngon, đúng không?"

"Ừm, đúng là như vậy, thực ra nó cũng rất đáng yêu." Lâm Phàm chỉ vào con sóc hai đuôi nói.

Ông Trương cười nói: "Đương nhiên nó rất đáng yêu, tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã biết rồi."

Con sóc hai đuôi tỉnh táo hẳn.

Mẹ nó.

Rốt cuộc các người đang nói cái gì.

Cho dù là gì cũng cảm giác được chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, nhìn dáng vẻ tươi cười của bọn họ là biết, cười đáng khinh hèn hạ như vậy sao có thể là chuyện tốt được?

Sau khi nhận được câu trả lời, Tôn Hiểu ngồi xổm ở một góc.

"Xin lỗi nhé anh bạn đại gia."

Chỉ cần một chuyện nhỏ đã có thể kiếm lợi nhuận ổn định, loại chuyện tốt này sao có thể lúc nào cũng gặp được, chỉ có thể ở chỗ này.

Anh bạn đại gia trong phòng phát sóng trực tiếp có hơi tiếc nuối.

Anh ta thích nhất là những đồ chơi hiếm lạ kỳ quái, quan trọng chính là ở núi Trường Bạch này, anh ta có một bí mật không muốn người khác biết, đó là hi vọng con sóc kia có thể biến thành một người con gái xinh đẹp, cảm giác đó nhất định rất tuyệt...

"Lãnh đạo Từ, cần phải đi rồi." Sau khi tộc lão nghỉ ngơi xong, thấy sắc trời dần dần tối lại, đi đến bên cạnh Độc Nhãn Nam hỏi, dù sao nơi này cũng hơi nguy hiểm, chờ trời tối chắc chắn lại càng không tốt, chi bằng nhanh chóng kết thúc cuộc thăm dò, rời đi sớm một chút.

Độc Nhãn Nam trợn mắt xem thường.

Ông không thấy bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ à, lại còn thúc giục, muốn thúc giục thì tự ông đi mà nói, đừng có lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.

Tộc lão biết lãnh đạo Từ phát hiện ra lòng dạ nhỏ mọn của ông ta, cũng lập tức lúng túng cười khó xử đi đến một chỗ tiếp tục nghỉ ngơi.

"Nó là đực hay cái nhỉ?" Tiểu Bảo ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn tràn ngập ánh sáng của sự tò mò.

"Tôi cũng không biết." Lâm Phàm nói.

Ông Trương cầm con sóc hai đuôi lên, tách hai chân của nó ra: "Để tôi xem, ồ... nó là con đực nha, thật thú vị."

Con sóc hai đuôi bị sờ đến ngây người.

Mẹ nó.

Muốn chơi thì chơi thôi, đừng có mà quá mức.

Thời gian dần dần trôi qua.

Con sóc hai đuôi mới phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Ba người trước mặt này giống như có chút vấn đề, chắc chắn không giống như người bình thường, nói thật, nó dạo chơi trong núi Trường Bạch không dám nói là hoành hành ngang ngược, nhưng cũng như cá gặp nước, thong dong tự tại.

Tình hình bây giờ lại làm cho nó có cảm giác rơi vào nguy hiểm.

"Quào, hóa ra là con đực, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này đó." Tiểu Bảo vui vẻ nhảy cẫng lên, cảm thấy chưa bao giờ được như lúc này, khám phá thế giới động vật ở khoảng cách gần như vậy.

Con sóc hai đuôi giãy dụa, thế nhưng người xách nó lại là Lâm Phàm, là một sự tồn tại khủng bố nhất ở đây, nếu như chỉ vì cái giãy dụa nho nhỏ của con sóc này làm cho buông tay ra, thì thật sự không cần ra ngoài lăn lộn nữa.

Tiểu Bảo nói: "Trước kia tôi từng ăn một món tên là 'cá sóc', không biết có quan hệ gì với nó không nhỉ?"

Lâm Phàm và ông Trương lại bị hỏi khó.

"Ông từng ăn chưa?"

"Tôi ăn rồi."

"Hả, ông ăn cái gì mà tôi lại không có mặt ở đó chứ?"

"Tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã đi du lịch xa ở rất nhiều nơi, có nơi ở rất lâu, chính là ăn ở nơi đó."

"Ăn có ngon không?"

"Ừm, mùi vị xem như không tệ, bởi vì đó là do Thanh Liên làm."

"Thanh Liên lại là ai nữa?"

"Ừm..."

Đề tài bắt đầu thay đổi.

Độc Nhãn Nam vẫn luôn nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc là muốn nói đến cái gì?

Thật sự ông ta nghe không hiểu.

Luôn cảm thấy mình không cùng một tần sóng não với bọn họ.

Đúng vậy, ông ta nghĩ mình nói đúng rồi.

Quả thực là không cùng một tần sóng.

Lâm Phàm và ông Trương vẫn luôn sống ở trong bệnh viện tâm thần, đã có chung một nhận thức về quy tắc trong thế giới riêng của mình, có thể đi vào nội tâm của bọn họ, hoặc là dùng sự chân thành tha thiết để tiến tới, hoặc là có chung mục đích hay lý tưởng nào đó, nói chung bọn họ sẽ không bao giờ hợp nhau.

"Lâm Phàm, nó khóc rồi." Tiểu Bảo chỉ vào mắt của con sóc hai đuôi, nhìn thấy nước mắt rủ xuống bên khóe mắt của nó, rất tò mò, không biết đã xảy ra chuyện gì để con sóc hai đuôi phải khóc như vậy.

Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, không cảm thấy mình đã làm gì quá đáng.

Thế nhưng tại sao nó lại khóc?

"Ồ, thật sự khóc rồi này." Lâm Phàm nói.

"Tôi xem thử."

Ông Trương nghiêng đầu, tò mò nhìn, cũng nhìn thấy giống như Tiểu Bảo, đôi mắt của con sóc hai đuôi vô cùng ướt át.

Lúc này con sóc hai đuôi cảm thấy rất nghẹn khuất.

Nó có lòng tự trọng cao như vậy, thế nhưng những tên đáng ghét này vẫn luôn chà đạp sự tự tôn của nó, thân là con sóc hai đuôi duy nhất của núi Trường Bạch, nó có mục tiêu, lý tưởng rộng lớn.

Nhưng còn bây giờ thì sao...

Chà đạp, chà đạp, rồi nhục nhã... vân vân.

Tiểu Bảo ôm con sóc hai đuôi vào trong lồng ngực, sờ bộ lông xù của nó: "Ngoan, ngoan, có phải mày rất sợ hãi hay không, vậy mày đi nhanh đi, bọn tao không dọa mày nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận