Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 866: Ông vẫn rất hoang mang

Ông vẫn rất hoang mang

"Thái tử, chúng ta không nên quan tâm nhiều đến chuyện này, tránh liên lụy quá sâu." Một tùy tùng nhắc nhở.

Bát thái tử nói: "Liên lụy quá sâu thì có gì phải sợ, ta là Bát thái tử của Kim Ô tộc, có ai dám cả gan khiêu khích ta?"

Nói chuyện chính là bá đạo như vậy.

Rốt cuộc hắn chưa từng bị đánh đập tàn nhẫn.

Hắn không sợ bất cứ ai.

Chẳng qua là với địa vị bây giờ của hắn, muốn hắn chịu tổn thất lớn thực sự rất khó khăn, người của đại tộc đều sợ hãi Kim Ô tộc, sợ xúc phạm Bát thái tử, dẫn tới trả thù, thông thường đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như chưa từng xảy ra.

Đông đảo tùy tùng yên lặng không nói.

Thái tử thích giả bộ là chuyện rất bình thường.

Quen với điều đó là được.

Lúc này!

Tình hình trên diễn đàn mạng rất sôi nổi.

Cư dân mạng từ khắp nơi đã tụ hội trong diễn đàn.

"Mẹ kiếp, tuyết rơi hơi đáng sợ, tôi đã không chịu nổi."

"Mẹ nó, nhà tôi ở tầng một, bây giờ hành lang phủ đầy tuyết, xẻng cũng không xúc nổi, đã chạy đến nhà bạn ở tầng trên lánh tạm, nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng sắp bị chôn sống mất."

"Tôi nơi này với ngươi tình huống vậy."

"Đây rốt cuộc là thời tiết quỷ quái gì, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy."

Rất nhiều cư dân mạng đã phát hoảng rồi.

Dù sao ai cũng chưa từng gặp loại chuyện này.

Có tài xế lái xe, khi gặp phải thời tiết như thế này không để tâm chút nào, nhưng rất nhanh, khi bọn họ kịp phản ứng, muốn đẩy cửa xe ra lại phát hiện cửa xe không nhúc nhích tí nào, đã bị chặn lại hoàn toàn.

Di chuyển cũng không tài nào động đậy.

Chỉ có thể cầu cứu cảnh sát.

Bên trong phòng họp.

Kim Hòa Lị đã sớm đến bộ phận giám sát để sắp xếp lại số liệu, với việc theo dõi liên tục, một phần văn kiện bày ở trước mặt, đương nhiên, độ phức tạp của dữ liệu đã vượt ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng cuối cùng cũng thu được thông tin có ích.

Đẩy cửa phòng họp ra.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kim Hòa Lị.

Độc Nhãn Nam ra hiệu cô ta có thể nói.

Kim Hòa Lị ho nhẹ một tiếng, làm trơn giọng nói: "Căn cứ tổng kết tài liệu hôm nay, hiện tượng lạ ở những thành phố này đều do con người tạo ra, địa điểm năng lượng dao động là ở núi Trường Bạch, những thứ này chính là hình ảnh chụp được, các anh có thể xem qua."

Tất cả mọi người đều nhận được bức ảnh.

Một số người bật thốt lên.

"Ơ! Cái này trông giống như một cái lưới lớn."

"Hình như là một nơi có năng lượng phóng lên cao, sau đó khi đến độ cao nhất định thì tỏa ra mọi hướng, rốt cuộc là phương pháp gì mới có thể làm được điều này?"

"Những tên xấu xa này, đi tới hành tinh của chúng ta, lấy được đồ tốt từ di tích cổ Sơn Xuyên của chúng ta, còn muốn lấy mạng chúng ta, đối với chúng ta mà nói, đây sẽ là một trận chiến khốc liệt."

"Không sai."

Nếu đã biết tình huống cụ thể.

Tiếp theo chính là giải quyết chuyện này.

Độc Nhãn Nam đi tới trước mặt Lâm Phàm, nắm tay anh, nghiêm túc nói: "Lâm Phàm, chuyện tiếp theo thật sự chỉ có dựa vào cậu mới có thể giải quyết. Sự an nguy của người dân trong mười mấy thành phố chỉ có thể trông cậy vào cậu."

"Chúng ta không thể đi máy bay đến đó, tốc độ quá chậm, chờ đến lúc tới nơi đó, có lẽ đều thành phố khác đã bị ngập."

Lâm Phàm thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, từ nét mặt của Độc Nhãn Nam anh phát hiện tầm quan trọng của sự việc.

"Ừ, tôi hiểu."

Tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào Lâm Phàm.

Về phần rốt cuộc người có thể gây ra tình huống bây giờ mạnh đến mức nào, bọn họ không biết được, cuối cùng Lâm Phàm có phải là đối thủ của đối phương hay không cũng là một vấn đề không rõ.

"Vất vả cho cậu."

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Lâm Phàm cười nói: "Không sao, không tính là quá vất vả, tôi mong muốn so tài với cường giả, tôi xuất phát bây giờ."

Tầng dưới.

Một đám người đưa mắt nhìn.

“Thật sự không dẫn tôi theo sao?” Ông Trương hỏi.

Ông ấy rất muốn đi cùng Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói: "Rất vội, lần sau dẫn ông đi."

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm từ từ gập hai đầu gối, bùm một tiếng, nhảy lên lên, trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng biến mất giữa trời đất, mà tạo nên làn sóng xung kích quét đến mọi người che mặt ngăn lại, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Ngô Thắng nhìn Tộc Lão nói: "Thực lực của cậu ta như vậy mà lại không biết bay, hơi khó hiểu."

"Ai biết được." Tộc Lão rất bất đắc dĩ.

Luôn cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng chuyện kỳ lạ thì có thể như thế nào.

Lâm Phàm thật sự rất mạnh, mạnh đến mức đáng sợ, bọn họ đâu thể tưởng tượng được.

Trong lòng suy nghĩ.

Hy vọng người gây chuyện kia đừng bị đánh quá thảm.

Từ đầu đến cuối, bọn họ đều tin rằng Lâm Phàm có thể đánh bại đối phương, đừng hỏi tại sao, chính là kiến thức quá nhiều, độ tin tưởng vô cùng cao.

Lúc này.

Từ thành phố Duyên Hải đến núi Trường Bạch không ngừng vang lên tiếng nổ thật to, tựa như có tên lửa nổ tung, sóng xung kích được tạo thành rất kinh khủng, bụi cuốn lên càng có thể bao phủ xa hàng trăm mét.

Không biết bay chính là như vậy.

Nhưng tốc độ chắc chắn không chậm, đã sớm vượt qua tốc độ âm thanh, tiếng nổ đó có thể làm thủng màng nhĩ.

Núi Trường Bạch.

Tuyết trắng xóa ùn ùn kéo đến, nhìn thoáng qua cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận