Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1299: Chú thích con gọi chú là bố

Chú thích con gọi chú là bố

Cho dù là vị ma pháp sư cấp thánh này có đến, thì cũng vô dụng.

Bờ sông.

Lâm Phàm đang bóc vảy, lột da của Thánh Long, sau đó lấy máu. Đối với người khác, đây đều là những bảo bối tốt. Nhưng đối với Lâm Phàm, những thứ này đều rất bình thường.

Khi mổ heo đều là đâm một nhát lấy máu.

Có người thích ăn tiết heo, anh thì lại không quá thích.

Vị tanh rất nặng.

Máu của Thánh Long rất quan trọng đối với người khác.

Bôi trên người, có thể tăng cường thể chất. Đương nhiên, tác dụng không có kinh khủng đến thế, nhưng cũng có tác dụng rất lớn. Đồng thời, máu rồng cũng có thể dùng để luyện kim, đều là những vật liệu hiếm có.

Có tiền cũng chưa chắc mua được.

Đương nhiên, vẫn có thể mua tại chợ chính thức, dù sao thì cũng có một số con rồng sinh sống nghèo khổ, lại không có năng lực tự lực cánh sinh, nên dựa vào việc bán máu để duy trì cuộc sống đơn giản.

“Không ngờ vảy thì cứng ngắt, mà thịt thì mềm như vậy, nhất định là sẽ rất ngon.”

Lâm Phàm cất vảy và da rồng đi. Anh là người thích rèn sắt, nhưng mãi không tìm được vật liệu thích hợp. Mặc dù con rồng này rất yếu, nhưng vật liệu trên người nó cũng coi như được.

Vừa hay có thể dùng để rèn binh khí.

Sau khi Lâm Phàm rời đi, có một đám ma thú xông ra. Ngay khi Lâm Phàm đến đây rửa sạch xác Thánh Long, mùi thơm đặc biệt đó sớm đã thu hút sự chú ý của ma thú.

Nhưng lúc nhìn thấy tình hình ở hiện trường, đám ma thú đó đều bị dọa cho vỡ mật, giống như gặp phải quỷ.

Quá đáng sợ.

Bọn chúng chưa từng thấy có ai lại đối xử tàn nhẫn với một cái xác của Thánh Long như vậy.

Mãi đến khi đối phương rời đi.

Đám ma thú này mới liều mạng xông đến như đám chó điên, điên cuồng liếm máu tươi trên mặt đất. Thậm chí có con còn húp trọn luôn cả nước sông trộn máu Thánh Long.

Ma thú đến nhặt mót quá nhiều, vật tư thì có hơi ít.

Cuối cùng đã xảy ra một trận chiến đáng sợ.

Cuộc đại chiến ma thú bùng nổ vì một ít máu của Thánh Long bị người ghét bỏ vứt đi, hiện trường vô cùng thảm thiết, cũng có chút nhìn không nổi.

Quá thê lương!

Tại Làng.

Dân làng vẫn như ngày thường, ai làm việc người nấy. Nhưng nếu như nhìn kỹ, thì có thể phát hiện người dân dời bàn của nhà mình ra, còn mang rất nhiều củi đến, chất đống trong làng.

Khả Lam tan học về nhà, lúc nhìn thấy những thứ này thì cảm thấy rất nghi hoặc.

“Chú Sử, mấy thứ này làm gì vậy ạ?” Khả Lam tò mò hỏi.

Chú Sử cười nói: “Không có gì, tối nay có vũ hội lửa trại. Mau về nhà làm bài tập, buổi tối phải đến tham gia đúng giờ đó có biết chưa.”

“Thật ạ?” Khả Lam có vẻ rất phấn khởi, cô bé thích nhất là những hoạt động náo nhiệt.

“Tất nhiên là thật rồi.”

“Con về rồi đây.”

Khả Lam vui vẻ chạy về nhà, để cặp xuống rồi chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, dò hỏi: “Lúc con về, thấy mọi người đều bận rộn, còn đang chất đống củi, tối nay thật sự có vũ hội ạ?”

“Đúng thế, có thật.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Giấu cho thật kỹ, không nói cho Khả Lam biết những thứ này đều là chuẩn bị cho con. Điều bất ngờ luôn luôn ở phía sau cùng, nói ra trước thì không còn ý nghĩa gì nữa.

“Ừm, bây giờ con lập tức đi.” Khả Lam rất vui, cầm lấy sách bài tập đi làm.

Giáo viên trong làng rất có trình độ, so sánh với giáo viên ở những thành phố lớn, khẳng định là có chênh lệch, nhưng ở nơi nhỏ thế này thì đã coi như không tệ rồi.

Lâm Phàm không rèn sắt, sợ làm phiền Khả Lam làm bài tập. Anh một mực giữ im lặng, ngồi ngoài cửa đợi, trong đầu nghĩ đến chuyện tương lai.

Có lúc, vướng bận chính là được hình thành như vậy. Anh không muốn có mối quan hệ quá sâu với bất cứ người nào, để tránh đến lúc đó hạn chế hành động của anh, ví dụ như mộng cảnh trước.

Anh cảm thấy làm rất tốt.

Vướng bận không sâu.

Với những người quen biết, cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Truyền thuyết Giữ Lại Ánh Sáng, hoàn thành nhiệm vụ, không có bất kỳ nuối tiếc nào trở về.

Mà hiện tại…

Anh quay người nhìn Khả Lam đang nghiêm túc làm bài tập trong phòng, đã có liên quan rồi, lỡ như trong tương lai cho dù có gặp Thần Hắc Ám trong nhiệm vụ, sợ là anh cũng phải chăm sóc Khả Lam cho tốt, thì mới có thể rời đi, bằng không, anh thật sự không yên tâm.

Tất cả mộng cảnh đều làm rất tốt.

Chỉ riêng có chút xin lỗi Tiểu Hoàng. Trong tất cả mộng cảnh, nó là thú cưng duy nhất đã làm bạn bên cạnh anh. Chỉ là quá lâu, quá lâu, anh nhớ người ở thành phố Duyên Hải.

Cuối cùng chỉ có thể xin lỗi Tiểu Hoàng.

Kể từ đó, anh không quá muốn có mối quan hệ quá sâu với sinh linh trong mộng cảnh, để tránh khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, trong lòng thấy không nỡ.

Lúc anh đang suy nghĩ về những điều này.

Bên tai có một giọng nói truyền đến.

“Con làm bài tập xong rồi.” Khả Lam kêu lên. Thành tích học tập của cô bé rất tốt, có thể hoàn thành bài tập mà giáo viên giao cho một cách hoàn mỹ.

Lâm Phàm đứng dậy, đi đến trước bàn: “Chú kiểm tra một chút.”

Vào vai này, mỗi ngày anh đều phải kiểm tra bài tập. Mặc dù có những thứ anh cũng không hiểu lắm, nhưng kiểm tra lỗi chính tả thì cũng không vấn đề gì.

Khả Lam ngoan ngoãn đứng một bên: “Con làm rất nghiêm túc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận