Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 871: Chị gái ma thần: Có thể giúp tôi một chút không (2)

Chị gái ma thần: Có thể giúp tôi một chút không (2)

“Rốt cuộc cậu ta là ai?” Long Viên nhìn Mặc Võ hỏi.

Mặc Võ đáp: “Trên hành tinh này, đây là cường giả lợi hại nhất mà tôi từng gặp, rất mạnh, rất lợi hại, ở trong tay anh ta tôi cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, may mà anh ta không có sát ý quá lớn, nếu không ông nghĩ ông còn sống được sao?”

Nghe xong những lời này.

Long Viên hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, gặp phải loại chuyện này thật sự quá phiền phức, nhưng ông ta trước sau vẫn luôn tin tưởng tổ tiên của mình, chắc chắn có thể đánh đối phương lăn trên mặt đất.

Tộc Tinh Không.

Là một tộc của tộc Tinh Không, Long tộc nắm trong tay tinh vực rộng lớn xung quanh.

Lúc này hành tinh màu vàng tỏa ra vầng hào quang chói mắt, ngay sau đó, một ánh sáng từ hành tinh đó đánh tới, sức mạnh đáng sợ làm chấn động cả tộc Tinh Không.

Tất cả đều bị chấn động.

“Cậu ta muốn đi đâu?”

Nhiều đấng toàn năng vô cùng kinh ngạc, khi đạt đến trình độ của bọn họ, bất cứ một hành động nào cũng đều có thể gây nên sóng to gió lớn, càng không cần phải nói đến việc rời khỏi nơi tu luyện.

Lâm Phàm đi loanh quanh trong núi Trường Bạch.

Anh đang tìm cường giả.

Long Viên sợ nói thật sẽ bị giết nên chỉ có thể nói rằng không phải ông ta làm, vì vậy Lâm Phàm đang tiếp tục tìm kiếm người làm ra chuyện này.

Mà anh lại không biết rằng.

Ngay lúc anh rời khỏi thành phố Duyên Hải chưa lâu, dị tượng ở các thành phố lớn đã sớm biến mất.

Đối với đám người Độc Nhãn Nam, bọn họ chỉ muốn nói, có Lâm Phàm thật sự rất tốt, bất kì chuyện phiền phức nào ở trước mặt anh cũng không phải vấn đề, tất cả đều được giải quyết dễ dàng, nhanh gọn.

Chỉ là tại sao vẫn chưa trở về?

Độc Nhãn Nam không lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, nếu như là trước đây, có thể sẽ lo lắng một chút, nhưng bây giờ ông ta hoàn toàn tin tưởng đối phương, một Lâm Phàm bá đạo như thế, ai có thể làm hại anh chứ.

Lúc này.

Có một nhóm thành viên của tộc Tinh Không đi lại khắp nơi trên núi Trường Bạch.

Bọn họ chạm mặt Lâm Phàm đang đi ngược hướng.

Những thành viên Tinh Không này ỷ vào thực lực bản thân, căn bản không để con người bản địa vào mắt, nhưng bọn họ biết Lâm Phàm, một sự tồn tại khiến người khác sợ hãi.

"Bình tĩnh, ổn định lại cho tôi. Tôi đã tìm hiểu rõ tình hình rồi, anh ta thích những người lịch sự, chỉ cần chúng ta bình tĩnh, lễ phép một chút, tuyệt đối không có vấn đề gì."

“Thật không đấy, đừng có đùa chúng tôi.”

“Fuck! Nhìn tôi có giống đang lừa các người không?”

“Lễ phép như thế nào?”

“Coi anh ta như bố của cậu.”

“Đơn giản, dễ hiểu.”

Lâm Phàm nhìn nhóm người ăn mặc kì quái này, cũng không ngạc nhiên lắm, trước đây từng gặp chuyện tương tự, chỉ là được gặp nhau cũng không dễ dàng gì, muốn chào hỏi một chút, nhưng nghĩ tới tính khí mấy người này không tốt nên anh cũng không chủ động chào hỏi.

Đừng tưởng rằng Lâm Phàm không chủ động thì không có việc gì.

Người ta đã nhận được tin tức mới nhất.

Làm sao còn có thể giống như trước đây.

“Xin chào.”

Một thành viên tộc Tinh Không cúi đầu chào, thái độ rất tốt, ý cười trên mặt nở rộ như hoa, biểu cảm vô cùng thân thiện.

“Xin chào.” Lâm Phàm cười đáp.

Lúc mọi người đứng trước mặt Lâm Phàm, đều có vẻ thận trọng.

Đây không phải bản tính của họ, bản tính của họ chính là vô cùng ngang ngược, gặp người bản địa, trước nay luôn kiêu ngạo, nhưng gặp Lâm Phàm họ lại lễ phép như một đứa trẻ.

Một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có.

Lâm Phàm hỏi: “Mọi người biết chỗ nào có cường giả không?”

“Không biết.”

Bọn họ làm sao biết cường giả ở đâu, đối với bọn họ mà nói, mong muốn duy nhất lúc này chính là mau chóng rút lui, không muốn nghĩ đến những thứ khác, nghĩ ngợi nhiều chính là một loại sai lầm.

“Được rồi.” Lâm Phàm mỉm cười.

Khi các thành viên Tinh Không nhìn thấy nụ cười này, trong lòng có chút hoảng loạn, đáng sợ quá, không biết vì sao anh luôn mang lại cho bọn họ một cảm giác nham hiểm.

“Đại ca, còn chuyện gì nữa không?” Một thành viên hỏi.

Dáng vẻ rất là cung kính.

Thái độ tốt đến mức không thể tốt hơn.

“Không có gì.” Lâm Phàm lắc đầu.

“Đại ca, nếu như không có chuyện gì, vậy chúng tôi đi trước, đúng lúc chúng tôi có chút việc.”

Lâm Phàm cười đáp: “Được, đi đi, có cơ hội sẽ gặp lại.”

Rất nhanh, Lâm Phàm đi về phía trước.

“Bộ dạng vừa nãy của cậu trông rất hèn mọn nha.”

“Hừ, hèn mọn chỗ nào, đó là thân thiện.”

“Với lại không phải đã nói trước rồi sao, phải cư xử với đối phương giống như bố vậy, tôi đã làm được rồi.”

Đám người đó nghe vậy, cười ha ha rời đi.

Tràn đầy hứng thú đến hành tinh này, dự tính sẽ tìm bảo bối, nhưng tình hình bây giờ so với bọn họ nghĩ hoàn toàn khác biệt, gặp phải người khó dây vào, quan trọng nhất chính là núi Trường Bạch này không hề an toàn, tồn tại những thứ rất nguy hiểm.

Không hề yếu hơn bọn họ.

Sau một hồi.

Lâm Phàm dừng bước, nhìn thấy một bóng người xuất hiện.

“Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”

Chị gái ma thần xuất hiện ở phía trước, cô ta đang định chào hỏi Lâm Phàm, nhưng không ngờ một câu của Lâm Phàm lại chặn hết những lời cô ta định nói.

Có chút quá đáng.

“Anh nói xem?” Chị gái ma thần tức giận nói.

Trước kia hại mình thảm như vậy, nói quên là quên, thật khiến người ta tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận