Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 334: Tôi không thân với anh ta

Tà vật Công Kê ngoan ngoãn dịch cái mông ra, thành thật ngồi sang một bên, lòng gà có chút căng thẳng, bản thân trong lúc nằm vùng phải tự chú ý an toàn của mình, nếu có điểm nào đó làm không tốt, có lẽ sẽ bị đối phương phát hiện, nó không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Quả nhiên.

Nó phát hiện tình hình có gì đó là lạ.

Ánh mắt Lâm Phàm không nhìn chằm chằm nó nữa, mà nhìn vào chỗ mà nó vừa mới ngồi.

Quả nhiên giống như ta đang nghĩ.

Ta che giấu tốt như vậy, không có bị nhân loại ngu ngốc phát hiện ra chỗ có vấn đều, tất cả chỉ là ngoài ý muốn.

"A!"

Lâm Phàm thở ra một hơi, trong đầu bỗng chốc sáng tỏ hơn nhiều, ánh mắt càng trở nên phong phú đầy màu sắc, không còn cảm giác trì tệ như trước, đây là kỳ gián đoạn trước khi thức tỉnh.

Sau đó.

Lâm Phàm vén chăn bông ra, đi đến bên giường ông Trương, gọi ông Trương dậy đi tắm rửa, khi ông Trương tỉnh dậy, vẫn còn mơ mơ màng màng, đầu tóc rối tung, dụi dụi mắt.

"Trời sáng rồi à."

"Ừm, trời sáng rồi, chúng ta đi tắm rửa, rồi sau đó ăn trứng gà."

Tà vật Công Kê ngồi xổm ở đó không dám nói một lời, thậm chí ngay cả một âm thanh cũng không dám phát ra, cứ ngồi đó nhìn, không có ý định gì khác.

Tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.

Lâm Phàm nhe răng với Ông Trương, bàn chải đánh răng chải tới chải lui, phía trên rồi phía dưới, uống một ngụm nước, súc ùng ục rồi nhả ra một ngụm nước trắng đục, sau đó dùng khăn lau mặt, tất cả đều rất bình thường, đều là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Lâm Phàm đi tới chỗ quả trứng, nhặt lên năm quả, cho vào nồi luộc chín.

Rồi lặng lẽ chờ đợi.

“Gà Mái, mày thật sự rất tuyệt.” Lâm Phàm sờ lên đầu Gà Mái, nở một nụ cười rạng rỡ, quả thật là một nụ cười rất đẹp, nhưng nhìn nụ cười này lâu không khỏi khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Tà vật Công Kê dùng đầu gà của mình dụi dụi vào lòng bàn tay của Lâm Phàm.

Tận tâm tận lực tỏ vẻ đáng yêu.

Nó khác với những tà vật biết làm vẻ đáng yêu khác.

Những tà vật không thể thể hiện được giá trị bản thân, chỉ biết ra vẻ đáng yêu, kết cục thường rất thê thảm.

Trứng gà chín rồi.

Lâm Phàm nhìn năm quả trứng, trầm tư suy nghĩ, sau đó lấy ra một quả trứng, lột vỏ đi, rồi đặt trước mặt tà vật Công Kê.

"Gà Mái, mau ăn đi, nguội rồi ăn không ngon nữa."

Anh là một người rất thích chia sẻ đồ ăn cho người khác.

Chỉ cần anh muốn, thì sẽ mang những thứ tốt nhất chia sẽ cho những người bên cạnh.

Giống như quả trứng này.

Anh và ông Trương rất thích ăn trứng gà, nhưng chưa từng quên tà vật Công Kê.

Tà vật Công Kê nhìn quả trứng trắng bóc trước mặt.

Trầm ngâm một hồi.

Con gà đột nhiên chảy nước mắt.

Đây là giọt nước mắt cảm động sao?

Hay là an ủi?

Thế giới nội tâm của tà vật Công Kê rất phong phú, nó đang cảm nhận được nhân loại đang thử thách nó, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể nhẫn nhịn nỗi nhục mà ăn quả trứng đó.

Loài người đúng là đáng sợ.

Loại chuyện biến thái thế này mà cũng làm ra được, sao có thể đối xử với nó như thế chứ?

"Lâm Phàm, hình như nó cũng rất thích ăn trứng." Ông Trương nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Đương nhiên là rất thích rồi, nó mang thứ tốt nhất chia sẻ cho chúng ta, chúng ta lấy ra cho nó một quả, cũng là cho nó thưởng thức mỹ vị của trứng gà."

"Cậu tốt thật."

"Là chúng ta tốt."

Những gì hai người nói tà vật Công Kê không tài nào hiểu được, sau đó nhìn nhau, mỉm cười khúc khích.

Bọn họ nằm trườn ra cửa sổ, vừa ăn trứng gà, vừa uống đồ uống.

"Coca!"

"Sprite!"

"Cạn ly!"

Lâm Phàm và ông Trương cùng nhau nâng ly trong tay, cụng ly với nhau, phải làm một chút nghi thức chứ, vừa ăn đồ ngon, vừa ngắm cảnh đẹp bên ngoài.

Một buổi sáng tinh mơ thật là đơn giản.

Sau khi ăn xong, dắt dây thừng đưa Gà Mái ra ngoài.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không có một bóng người.

Lâm Phàm với ông Trương đã quen với ngày tháng hiện tại, giống như ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vậy, vui vẻ thoải mái, chẳng phải suy nghĩ nhiều chuyện.

Tầng dưới.

“Lâm Phàm, cậu không phát hiện ra nhiều người đang nhìn chúng ta sao?” Ông Trương nói.

“Có sao?” Lâm Phàm cảm thấy khó hiểu, tò mò nhìn xung quanh, hình như lời Trương lão nói là đúng, thật sự có người đang nhìn bọn họ, hơn nữa còn chỉ chỉ trỏ trỏ, đúng là kỳ quái.

Anh cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc, lại sờ lên mặt mình.

"Ông Trương, trên mặt của tôi có gì bẩn sao?"

Ông Trương nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phàm , lắc đầu và nói: "Không có, rất sạch sẽ, nhưng tại sao bọn họ lại nhìn chúng ta?"

Lâm Phàm suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chắc là chúng ta đang nhìn họ, cho nên họ mới nhìn chúng ta, nếu chúng ta không nhìn họ, thế thì sẽ không biết họ đang nhìn chúng ta nữa."

“Nói có lý nhỉ, cậu thông minh thật.” Ông Trương nói.

Từ phía xa.

Một nhóm thành viên nhìn Lâm Phàm với ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

Nhỏ tiếng thì thầm.

"Anh ấy là Lâm Phàm, một cường giả chỉ với sức mình mà có thể ngăn chặn được sự xâm nhập của tà vật."

"Wow, anh ấy còn trẻ vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."

"Cậu là ngưỡng mộ, còn tôi là sùng bái, muốn tới xin chữ ký anh ta, nhưng tôi sợ bị từ chối."

Đoạn video do Tôn Hiểu quay sớm đã được lưu hành trong Bộ phận đặc biệt, nhìn thấy mọi người trong video đều kinh ngạc trước hành động của Lâm Phàm, mạnh quá, mạnh đến mức khiến người ta cảm thấy không dám tin.

Vì vậy.

Lâm Phàm bây giờ có rất nhiều fan nhí.

Cách đây không lâu, Độc Nhãn Nam đã dẫn họ đến nơi tập luyện để kiểm tra, lúc đầu có rất nhiều người đi theo họ, đều muốn biết cường giả có thể được thủ lĩnh xem trọng rốt cuộc lợi hại tới nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận