Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 610: Các người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là cô gái nhỏ bình thường (3)

Dao Cơ tò mò hỏi: "Thanh Sơn là chỗ nào?"

Lâm Phàm đáp: "Chính là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tôi rất quen thuộc với nơi đó, nếu như cô đồng ý, tôi có thể đưa cô đến đó, chắc chắn có thể bố trí được chỗ ở cho cô."

Bệnh viện tâm thần?

Dao Cơ thật sự không ngờ đối phương lại nói là bệnh viện tâm thần, rốt cuộc anh có cư xử nghiêm túc với tôi hay không.

Bữa tối kết thúc.

Mộ Thanh giới thiệu Dao Cơ với Lâm Phàm theo đúng sự phân công của tổ chức, còn kết quả cuối cùng như thế nào là việc của riêng cô ta. Nếu như không cách nào tiến vào trái tim của Lâm Phàm thì đó là do bản thân Dao Cơ kém cỏi, không thể trách người khác.

"Buổi tối thật náo nhiệt."

Bọn họ đi dạo trên phố, Mộ Thanh đeo túi, đội mũ, che mặt lại, nếu không với sự nổi tiếng của cô, chắc chắn sẽ gây nên chú ý.

Nhưng cho dù như vậy.

Vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người dân thành phố.

Nguyên nhân chính là ngoại hình của Dao Cơ quá hấp dẫn.

Có người đàn ông đang đi dạo phố với bạn gái, khi nhìn thấy Dao Cơ đã không bước tiếp được nữa, ánh mắt liếc về phía Dao Cơ khiến bạn gái không hài lòng

Dao Cơ quá quyến rũ, đi đến đâu cũng là tâm điểm.

Mà lúc này.

Tâm trạng của Mộ Thanh rất bối rối, điều cô sợ nhất chính là Dao Cơ sẽ thật sự thành công

Trải qua một khoảng thời gian sống chung.

Cô không biết nên nói về Lâm Phàm như thế nào.

Tổng thể mà nói.

Tính cách thật sự rất tốt.

Chẳng qua là dường như quá dễ dàng tin tưởng người khác. Với bụng dạ của Dao Cơ, một khi để cho Lâm Phàm có cảm giác thân thiết với cô ta thì sợ rằng sẽ bị lợi dụng.

Đây là chuyện cô lo lắng nhất.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía trước, giống như gặp được người quen.

"Sao vậy?" Ông Trương hỏi.

Mộ Thanh và Dao Cơ nhìn về phía trước theo ánh mắt của Lâm Phàm.

Phát hiện ở cách đó không xa có một nam một nữ.

Người đàn ông mặc vest, vẻ ngoài điển trai.

Chỉ có người phụ nữ kia, không chỉ mập mạp, dáng điệu còn chẳng ra sao, đứng cạnh người đàn ông kia giống như một con thú hoang với một anh chàng đẹp trai.

Bọn họ cầm cây kem, vừa liếm kem vừa nhìn Lâm Phàm.

Ngô Thắng liếm kem nói: "Cậu ta chính là Lâm Phàm lợi hại nhất Long Quốc sao?"

"Ừ, chính là anh ấy, không ngờ là thật sự có thể gặp thần tượng của tôi." Ngô Tú Tú kích động nói.

Bọn họ từ Hạ Đô đến thành phố Duyên Hải.

Đối với Ngô Tú Tú mà nói, chỉ cần có thể ở bên Ngô Thắng thì đi đâu cũng đều bằng lòng.

Đoạn đường này.

Ngô Thắng không phải bỏ ra một xu nào, tất cả đều là Ngô Tú Tú đãi, có lẽ luỵ tình là việc không phân biệt già trẻ trai gái.

Mộ Thanh nói: "Anh quen anh ta?"

"Không quen." Lâm Phàm lắc đầu nói.

"Vậy sao anh nhìn người ta, hơn nữa sao tôi có cảm giác đối phương dường như biết anh." Mộ Thanh cảm thấy bọn họ chắc chắn quen biết nhau, nếu không tại sao ánh mắt lại như vậy.

Như thể bạn thân bao năm không gặp bất ngờ gặp lại nhau.

Loại cảm giác đó không nhầm được.

"Anh ta rất lợi hại." Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh nhận thấy vẻ mặt của Lâm Phàm dần trở nên nghiêm túc, lần trước cô thấy vẻ mặt này là khi đối mặt Hải Thần.

"Tôi đến chào hỏi."

Ngô Thắng sờ đầu Ngô Tú Tú, mặt mỉm cười đi về phía Lâm Phàm.

Anh ta đánh giá Lâm Phàm.

Không có phong thái của cường giả nhưng lại có loại cảm giác khó tả.

Có vẻ như cường giả có những đặc điểm riêng.

Nếu như không có đặc điểm riêng.

Cũng sẽ không trở thành cường giả.

"Xin chào." Ngô Thắng cười nói: "Nghe người khác nói cậu chính là cường giả mạnh nhất Long Quốc, có thể liếc mắt nhận ra tôi trong biển người mênh mông, điều đó cho thấy cậu là người có năng lực."

Lâm Phàm nói: "Tôi có thể cảm giác được, anh rất mạnh."

"Đúng vậy." Ngô Thắng cười một tiếng: "Có thể nhận ra tôi rất mạnh, cho thấy cậu cũng không xoàng. Trái lại tôi không ngờ nơi đây sẽ xuất hiện cường giả như cậu, chẳng qua là chưa giao tranh thì rất khó để biết tình huống cụ thể của cậu."

"Hy vọng anh có thể chỉ bảo." Lâm Phàm hai tay ôm quyền nói.

Ngô Thắng cười.

"Được, đi theo tôi, tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc cậu lợi hại đến mức nào."

Ngô Thắng không phải là người của hành tinh này, thật sự rất tò mò về hệ thống tu luyện của con người nơi đây. Đồng thời linh khí trên thế giới cũng coi là dồi dào, theo lý thuyết có thể đào tạo được rất nhiều cường giả.

Nhưng dọc đường đi.

Anh ta rất thất vọng.

Quá ít cường giả.

Ngô Tú Tú nói với anh ta rằng lợi hại nhất trong loài người chính là cường giả cấp Thiên Vương, nhưng mà anh ta xem qua tivi thì thấy những cường giả cấp Thiên Vương cũng chỉ như vậy mà thôi, có chút bản lĩnh, nhưng khó mà thật sự vừa mắt.

Ngô Thắng bay lên: "Đi theo tôi."

Nói xong lập tức bay về phía xa.

Lâm Phàm nhảy lên một cái, anh không hề biết bay, chỉ có thể nhảy, nhưng tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã theo kịp tốc độ của đối phương.

"Ồ!"

Ngô Thắng quay đầu nhìn một cái, anh ta không ngờ đối phương lại không biết bay, nhưng thật ra mà nói tốc độ nhảy của đối phương quả thật rất đáng ngạc nhiên.

Có chút thú vị.

Trong thành phố.

Mộ Thanh và Dao Cơ thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của họ thay đổi.

Rốt cuộc người đàn ông bí ẩn này là ai.

Nếu như là cường giả, bọn họ không thể nào không biết.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Từ trong ánh mắt có thể nhận ra, bọn họ rất nghi hoặc, đối phương rốt cuộc là ai, hơn nữa lại đến tìm Lâm Phàm.

Sau đó.

Bọn họ nhìn về phía Ngô Tú Tú.

Ngô Tú Tú tỏ ra rất hoang mang.

Các người nhìn tôi làm gì?

Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận