Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1307: Cái tên của đồ rèn là tốt hay xấu (2)

Cái tên của đồ rèn là tốt hay xấu (2)

"Có phải mọi người vẫn luôn lừa tiền tôi không?"

Không ngờ.

Sau cùng thằng hề lại là anh ta.

Anh ta thân là đội trưởng, vậy mà tiền không bằng các thành viên. Nói ra đúng là trò cười, bây giờ gom hết tất cả hai trăm ba mươi kim tệ, đây là núi gia sản khổng lồ.

Bình dân thông thường muốn kiếm được gia sản như vậy, rất khó, vô cùng khó, cả đời cũng không có khả năng.

...

"Đây là tất cả tài sản của chúng tôi, tổng cộng hai trăm ba mươi kim tệ, tôi biết chút tiền này không mua nổi một thần khí như vậy, nhưng quả thực đây đã là tất cả tài sản của chúng tôi rồi, xin hãy bán Thần khí này lại cho tôi đi." Gre cúi đầu, thỉnh cầu, thái độ vô cùng thành khẩn.

Bốn thành viên còn lại cũng cúi người nói: "Xin hãy bán lại Thần khí cho đội trưởng của chúng tôi."

Lâm Phàm nhìn bọn họ, vốn dĩ vũ khí này không tính là làm thành công, đem bán đi lấy chút kim tệ là được, lại không ngờ đối phương lại trả kim tệ hào phóng như thế, chỉ cần anh tiếp nhận đống kim tệ này, trong nháy mắt có thể trở thành người giàu có trong thôn.

Nghĩ đến tương lai của Khả Lam, anh gật gật đầu.

"Được, thành giao."

Gre phấn khích nhận lấy "thanh kiếm rất nhanh", đối với nó yêu thích không nỡ buông tay, thậm chí sợ Lâm Phàm đổi ý, trực tiếp tìm lý do rời đi, không dám ở lại thôn trang này quá lâu.

"Tạm biệt!"

Lâm Phàm vẫy tay với bọn họ, nhìn bọn họ rời đi.

Trưởng thôn nhìn thấy có nhiều kim tệ như vậy, hai mắt mở lớn: "Không ngờ đời này tôi có thể nhìn thấy nhiều kim tệ như vậy, rất tốt, rất tốt, bọn họ muốn mua vũ khí, tôi cố ý giới thiệu đến nơi này, xem ra một hành động vô ý của tôi đã để cho mọi người giàu to rồi."

Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng.

Nghe thử xem!

Những người này đều là tôi giới thiệu.

Cậu không có suy nghĩ gì khác à?

Ví dụ như lấy ra một ít kim tệ, dùng để cảm ơn người trước mặt cậu là tôi đây.

"Trưởng thôn, cảm ơn ông." Lâm Phàm cảm ơn nói.

"Ừm." Trưởng thôn chờ đợi câu tiếp theo, nếu anh đã rõ ràng rồi, chắc hẳn biết tiếp theo nên làm cái gì.

Chỉ là...

Khiến cho trưởng thôn không biết phải làm sao chính là, Lâm Phàm giống như không có ý này.

Cuối cùng, trưởng thôn rời đi.

Trong phòng.

Lâm Phàm đào một cái hố nhỏ ở dưới giường, sau đó giấu kim tệ vào bên trong, những thứ này đều không thể động vào, anh phải đợi sau khi Khả Lam lớn lên, cần dùng đến tiền, mới có thể lấy đống kim tệ này ra.

Buổi tối.

Khả Lam tan học về nhà, phát hiện tâm trạng của bố mình khá tốt, chuẩn bị một bàn ăn phong phú.

"Bố à, hôm nay có chuyện gì vui ạ?"

"Không có."

Anh không nói cho Khả Lam biết chính mình buôn bán kiếm được một đống kim tệ như vậy, chính là sợ Khả Lam nhìn thấy trong nhà giàu có, có nhiều kim tệ, từ đó biến thành đứa con gái phá của. Cho cô một cuộc sống đầy đủ từ khi còn nhỏ, ăn uống không lo, nhưng không thể làm cho cô cảm giác trong nhà rất có tiền.

Anh đã từng xem một ít phim ảnh, nên hiểu được một chút đạo lý này.

Phải giáo dục đứa con từ khi còn nhỏ, điều kiện trong nhà bình thường, để sau này nó phải cố gắng.

Anh cảm thấy đạo lý này rất đúng.

Rất thực tế.

Lúc này.

Ở một nơi trong rừng rậm.

Đoàn mạo hiểm Gre nhóm một đống lửa, ở trong này nghỉ ngơi, bọn họ tiêu diệt trộm cướp, cần trở về trả nhiệm vụ, nhưng đường xá xa xôi, cần một khoảng thời gian rất lâu.

Bốn thành viên nhìn Thần khí mà đội trưởng mới mua, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

"Đội trưởng, Thần khí này thật mạnh."

Đầu Gre đầy mồ hôi, vung cánh tay đau nhức nói: "Ừm, món Thần khí này chính xác là rất mạnh, thời điểm vung lên, sẽ sinh ra một loại chấn động, nếu như sức lực không đủ lớn, cánh tay cũng có thể bị đánh gãy. Nhưng nếu khống chế được, lực phá hoại này quả thực rất kinh người, bây giờ thực lực của tôi là bốn sao, bằng vào thứ này, cho dù đối mặt với năm sao, sáu sao, bảy sao cũng có sức đánh một trận."

Có thể chiến đấu được như vậy, tất cả đều nhờ vào thanh Thần khí này.

Bây giờ anh ta chỉ dám vung nhẹ một cái, không dám sử dụng hết toàn lực, nếu như sử dụng hết toàn lực, bản thân anh ta cũng không thể nắm chắc.

Mà cái vung nhẹ của anh ta cùng với cái vung nhẹ của Lâm Phàm khi đó khác nhau một trời một vực.

Lúc Lâm Phàm vung lên, ngay cả không gian cũng bị chấn động.

"Đội trưởng, cấp bậc đoàn mạo hiểm của chúng ta chẳng mấy chốc sẽ tăng lên thôi."

Các thành viên đều rất vui vẻ.

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Tất cả mọi người đều hy vọng đoàn mạo hiểm có thể càng ngày càng mạnh.

"Đúng vậy, có Thần khí này rồi, đoàn mạo hiểm chúng ta sẽ ngày càng mạnh, có điều chuyện này không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho chúng ta." Gre nói.

Các thành viên gật đầu, rất đồng ý với câu nói này, nếu để cho người khác biết, bọn họ có Thần khí như vậy, chắc chắn sẽ rất bất lợi với bọn họ.

Gre suy nghĩ tại sao tiệm rèn của một thôn trang bình thường lại có được Thần khí dạng này.

Cuối cùng, suy nghĩ chốt lại là... Có lẽ đối phương ngẫu nhiên lấy được.

Kỹ thuật của món Thần khí này khác bình thường.

Thoạt nhìn thì không có gì kì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận