Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 396: Nếu không phải trên người tôi có trách nhiệm nặng nề, tao nhất định sẽ dạy cho mày một bài học rồi

Ý của Hạ Khôn Vân là làm phiền các người trông coi bọn họ, dù sao hai người này cũng là bệnh nhân tâm thần, lỡ như chạy mất rồi, phải đi tìm thì sẽ hơi phiền phức.

Ngày càng đến gần.

Trái tim đang hưng phấn của Tà Vật Công Kê dần bình tĩnh lại, nó cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang phả vào mặt từ xa.

Là khí tức của Tà Vật.

Nhưng khí tức đó lại rất điên cuồng và hung dữ.

“Khí tức đáng sợ quá. Mặc dù tôi là Tà Vật Anh Hùng, nhưng chưa chắc nó đã để tôi vào mắt.”

Tà Vật Công Kê có thể lăn lộn đến bước đường này đều là nhờ sự cẩn thận mỗi một bước chân, năm giờ sáng mỗi ngày vất vả đẻ ra năm quả trứng.

Gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm gì.

Nó đều lập tức tự đưa ra quy tắc xử sự cho bản thân mình.

Tiếp sau đó.

Bởi vì là Tà Vật, nó có thể nghe thấy tin tức từ trong sóng âm mà loài người không nghe thấy.

“Chạy, mau chạy thôi, nó đã điên rồi.”

“Chúng ta là đồng loại, mày không được như vậy, tại sao mày lại muốn làm hại bọn tao?”

“Tà Vật Ma Vương đã thật sự xuất hiện rồi, Tà Vật Ma Vương vĩ đại, tao nguyện gọi mày là kẻ mạnh nhất, a… đừng kéo tao.”

Lộc cộc!

Tà Vật Công Kê hoảng sợ đến ngây ra, đôi mắt gà trừng to lên.

Đối với Tà Vật Công Kê mà nói.

Tình hình hiện tại chính là…

Kẻ nào tuyên bố mạnh nhất

Kẻ nào tuyên bố mình không có đối thủ

Toàn là kẻ ngồi không nói xạo.

Chân gà thành thục nhảy khỏi vòng tay của Lâm Phàm, vững vàng tiếp đất, không thừa hơi mà để ý đến chuyện khác, chạy sang một bên, nó sợ hãi, không muốn chạy về phía trước.

Đó là âm thanh cuối cùng, lời cảnh cáo sau cùng của đồng loại Tà Vật.

Không muốn chết thì đừng đi.

Nó thân là Tà Vật nằm vùng, biết được bất kỳ nguy hiểm nào thì khi đối diện với loài người, nó cũng cần cho loài người thấy giá trị lớn nhất của bản thân, nó mới có tư cách ở cạnh con người, cùng hít thở bầu không khí trong lành nhất.

“Gà mái, đừng chạy.”

Lâm Phàm sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo gà mái, ngay sau đó, ông Trương cũng đuổi theo sau, ông ta phải đuổi theo bóng dáng của Lâm Phàm.

Chín vị cường cấp giả Trấn Thành kinh ngạc nhìn.

“Đây chính là cường giả thành phố Diên Hải mà người đứng đầu nhắc đến sao? Sao tôi có cảm giác không đáng tin nhỉ?” Song thương vương Lý Đại Thành tự nhủ.

Cường giả đi ra từ bốn viện thì rất nhiều, nhưng những cao viện tiểu đạo khác thì mấy mươi năm mới có một nhân vật, mà vị song thương vương Lý Đại Thành này chính là cường ra đi ra từ cao viện nhỏ.

Bởi vì có sự tồn tại của ông ta.

Mà cao viện tiểu đạo có thể nằm trong top 50 của bảng xếp hạng cao viện.

Một người chống đỡ một cao viện, đủ để nói rõ bây giờ cao viện tiểu đạo khó khăn tới cỡ nào.

“Đại Thành, chú đi cùng đi, ông Hạ căn dặn, để ý bọn họ thật kỹ không được để bọn họ xảy ra chuyện.” Vốn dĩ Tần Hán cũng chẳng đặt hy vọng gì lên người Lâm Phàm, trẻ tuổi cần rèn luyện nhiều hơn nữa, dựa vào tâng bốc của người khác sau cùng cũng chỉ là bình rỗng mà thôi.

“Vậy các anh…”

Lý Đại Thành cảm thấy nhiệm vụ này không hề đơn giản, thiếu một người có thể gây ra chuyện không hay nên không muốn tụt lại phía sau.

Tần Hán tự tin khua tay nói: “Không sao, bọn tôi có tám người là đủ rồi, còn có thể có Tà Vật nào là đối thủ của bọn tôi nữa chứ, chú đi tìm bọn họ đi, đừng để bọn họ chạy lung tung, lỡ như chạy vào hang ổ của Tà Vật thì hậu quả không thể lường được.”

“Được.”

Lý Đại Thành không nói nhiều, đuổi theo đám người Lâm Phàm.

“Chúng ta tiếp tục lên đường, đã nói rồi mà, người trẻ tuổi cần tôi luyện, cậu trai trẻ đó có hơi non, ở chỗ nguy hiểm thế này sao có thể chạy lung tung vậy chứ.” Tần Hán bất đắc dĩ nói.

Mọi người chỉ cười, không nói gì nhiều.

Tuy rằng cảm thấy Lâm Phàm có chút kỳ lạ, nhưng cũng không có bất kỳ ý kiến gì, bây giờ chàng trai trẻ này có can đảm đến đây cùng họ đã đủ nói rõ, sự can đảm này không thể chê vào đâu được.

Đối với bất kỳ thành viên nào, điều quan trọng nhất thường không phải là sức mạnh, mà là lòng dũng cảm.

Bao nhiêu năm nay bọn họ chưa từng thấy cảnh này.

Có hậu bối thực lực rõ ràng rất mạnh, so với Tà Vật còn cao hơn một tầng, nhưng chính vì sợ hãi, không có can đảm nên thiếu chút nữa bị Tà Vật chém giết, loại tình huống này không hiếm.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được.

Tà vật thông thường phát triển toàn diện, đủ các mặt tốc độ, sức mạnh, đột phá, đã vậy giỏi về ngụy trang, che dấu, bản lĩnh đánh lén cũng rất mạnh.

Người tâm chí không vững, không đủ can đảm đều có thể bị dọa đến đi ra quần, vì vậy cũng ảnh hưởng đến phát huy thực lực thật sự.

Khi tiếp tục tiến gần hơn.

Tám vị cường giả cấp trấn thành phát hiện hoàn cảnh chung quanh rất xấu.

Xác Tà Vật tăng lên.

“Chuyện này là tình huống gì chứ, hình như bộ phận không hề tổ chức thành viên săn giết Tà Vật.” Tần Hán hỏi.

Thoáng liếc qua, có ít nhất cả trăm xác chết Tà Vật.

Hơn nữa nhìn tình hình, thời gian chết không lâu, khả năng là chuyện xảy ra trong vòng nửa tháng trở lại đây.

“Không có, lâu lắm rồi không có tổ chức dẹp Tà Vật bên ngoài, cẩn thận chút, dù sao cũng có cảm giác có gì đó không ổn.”

“Mấy người không ngửi thấy trong không khí ngập có mùi áp chế à.”

“Thật sự là có.”

“Mấy người có cảm thấy tình hình vừa rồi rất không thích hợp không, cậu ta dùng Tà Vật làm thú cưng, mà Tà Vật đối với Tà Vật là mẫn cảm nhất, liệu có phải là có thể cảm nhận được nguy hiểm cho nên vừa rồi mới sợ hãi chạy tan tác.”

Vị cường giả cấp trấn thành này nói vào đúng trọng điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận