Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 799: Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó (2)

Ông như thế hình như hơi vô phép quá rồi đó (2)

Rất nhanh sau đó.

Một bóng người xông vào trong phòng.

"Thúy Dung."

Ở chốn Tây Cung viện, người này là nô tỳ duy nhất đối xử tốt với nàng. Tuổi tác của nàng ta lớn hơn nàng, cũng vì Hiền Phi nương nương quá tàn nhẫn, Trinh Nhạc sợ bị liên lụy tới người khác cho nên tới lúc này cũng không có thân thiết hay gần gũi với ai. Thúy Dung cũng biết chuyện này, cho nên thỉnh thoảng sẽ lén đưa đồ ăn tới cho Trinh Nhạc, còn lén báo cáo tình hình để nàng biết Hiền Phi nương nương sẽ xuất hiện ở đâu, từ đó nhất định tránh không được lui tới, đề phòng đụng mặt rồi xảy ra chuyện không hay.

"Công chúa, nhanh trốn đi. Hôm nay nương nương gặp hoàng hậu, lại bị hoàng hậu chế nhạo một phen khiến tâm tình đang rất tệ, nói là muốn tới tìm người. Hiện tại đã có người tới bắt người rồi, người nhanh trốn đi, nếu không sẽ trễ mất." Thúy Dung vội vàng nói.

Sắc mặt của Trinh Nhạc trắng bệch.

Nàng sợ nhìn thấy Hiền Phi nương nương.

Đây mãi cũng là ác mộng trong lòng nàng.

Mà hiện tại, cơn ác mộng đó đang diễn ra rồi.

Có mấy bóng người từ ngoài cửa đi vào, kèm theo đó là âm thanh vang tới: "Nương nương sớm đã nghi ngờ sẽ có người bí mật báo tin, không ngờ lại là ngươi đó Thúy Dung. Cả gan rồi, đi theo ta."

Thúy Dung sợ đến mặt tái mét, dĩ nhiên là không ngờ mọi chuyện sẽ đi tới bước này.

Trong Tây Cung viện.

"Nương nương, là Thúy Dung bí mật báo tin, bị chúng thần bắt giữ rồi." Một người nô tỳ hồi báo lại.

"Tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ sẽ không dám nữa." Thúy Dung quỳ rạp dập đầu xuống đất xin tha, sợ hãi tột cùng. Nàng ta biết rõ, nương nương nhất định sẽ không buông tha cho nàng ta.

Hiền Phi nương nương phất tay: "Kéo xuống, phạt trượng cho tới chết."

"Vâng."

Trinh Nhạc nắm lấy Thúy Dung, sau đó cầu xin với Hiền Phi nương nương: "Xin hãy tha cho Thúy Dung tỷ đi, tỷ ấy không phải muốn tới bí mật báo tin, là ta gọi tới."

"Hửm?" Hiền Phi nương nương khẽ nhếch môi cười: "Một nô tỳ bé nhỏ không biết tôn ti trật tự, phạt trượng đến chết thì còn quá nhẹ nhàng rồi, băm thành thịt vụn rồi cho chó ăn cho ta."

"Nương nương tha mạng, xin cho nô tỳ được toàn thây." Thúy Dung xin tha.

"Kéo xuống đi, nhìn thật chướng mắt." Hiền Phi phất tay, nỗi uất nhục vào ban ngày khiến cõi lòng bà ta không ngừng gào thét điên cuồng, sau lại chuyển thành thủ đoạn cực tàn ác mà trút lên đầu những người nô tỳ này để hả giận.

Trinh Nhạc nắm lấy góc áo bào của Hiền Phi nương nương: "Mẫu hậu, cầu xin bà tha cho tỷ ấy đi, ta cầu xin bà."

Huỵch!

Hiền Phi nương nương đạp Trinh Nhạc một cước khiến người kia ngã văng ra, vẻ mặt ghét bỏ nói tới: "Ô uế tai ta, ô uế cả y phục của ta."

Rất nhanh sau đó.

Thúy Dung bị người lôi xuống, men theo đó là từng tiếng kêu la thảm thiết. Sắc mặt của Trinh Nhạc hoàn toàn trắng bệch, trong ánh mắt ngoại trừ sợ hãi ra chẳng còn biểu cảm nào khác nữa.

"Đây là gì?"

Lúc này.

Vì khi nãy bị ngã ra đất, cuốn sách và phiến lá màu vàng trong ngực của Trinh Nhạc rơi ra ngoài.

"Đừng mà."

Trinh Nhạc nhìn thấy Hiền Phi nương nương muốn nhặt đồ của mình lên, nàng cuống cuồng nhào tới muốn nhặt đồ về lại bị nô tỳ ở bên cạnh ghì chặt lại.

"Thứ đồ vật bẩn thỉu gì đây?"

Trong mắt Hiền Phi nương nương, đây chính là một quyển sách chẳng có lấy một chữ, còn phiến lá cây màu vàng này cũng vô cùng bình thường không có gì đáng kể. Trong chốn hoàng cung thâm sâu, lúc đã từng được đắc sủng, có thứ đồ gì chưa từng nhìn thấy qua chứ.

"Lá cây nhuộm màu, hừ, tất cả đều là mấy thứ nhảm nhí."

"Trả lại cho ta, trả đồ lại cho ta." Trinh Nhạc kêu khóc.

"Vả miệng đừng để cho nó khóc nữa, nghe phiền chết được." Hiền Phi nương nương chau mày nói.

Nô tỳ xung quanh đó trực tiếp thi hành.

Bốp!

Bốp!

Nhưng tiếng tát tay nối liền không dứt.

Tuy nói người này là công chúa, nhưng chủ nhân của các nàng ta là Hiền Phi nương nương. Nương nương đã không coi người này là con gái của mình, cho dù có là công chúa nhưng lại chưa từng gặp được hoàng thượng, ai thừa nhận nàng chứ.

Trinh Nhạc chảy nước mắt, cắn chặt môi không để bản thân mình phát ra tiếng.

"Nói, ai đưa mấy thứ này cho ngươi?" Hiền Phi nương nương hỏi.

Trinh Nhạc cúi đầu chẳng nói lời nào, nàng sẽ không khai Lâm Phàm ra. Nàng đã chịu khổ sở, dày vò ở trong cung này quá nhiều rồi, biết được nơi này chẳng khác nào là địa ngục.

Nếu để cho Hiền Phi biết được nàng thường xuyên tới chỗ của Lâm Phàm.

Người kia sẽ gặp nguy hiểm.

Sẽ bị hành hình.

"Nói." Hiền Phi nương nương quát lớn.

Trinh Nhạc nói: "Là tự ta nhặt được."

"Nhặt?" Hiền Phi nương nương cười lạnh: "Không nói cũng thôi đi, sau này từ từ điều tra. Nếu như ta biết là ai đã đưa cho ngươi, thì nhất định chết chắc rồi."

"Còn mấy thứ chướng mắt này."

Roẹt!

Hiền Phi nương nương trực tiếp xé nát cuốn sách không có chữ nào ở trước mặt Trinh Nhạc.

"Trả lá cây lại cho ta."

Trinh Nhạc gào lên, nàng chỉ muốn bảo vệ lá cây màu vàng ấy, đó là quà người khác tặng cho nàng.

Chỉ là, nàng đã xem nhẹ máu điên của Hiền Phi nương nương rồi.

Ngươi càng muốn, ta càng sẽ không cho ngươi.

"Ngươi rất muốn?"

"Ta muốn, ta chỉ muốn phiến lá này."

Hiền Phi nương nương cười, nụ cười khác hẳn với Lâm Phàm, bên trong đó vô cùng u ám.

"Nếu ngươi đã muốn như vậy, ta cũng sẽ thỏa mãn cho ngươi. Người đâu, cạy miệng nó ra, bắt nó ăn hết mấy thứ này cho ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận