Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1207: Lâm Phàm mau lên, bọn trẻ tỉnh rồi, muốn tìm mẹ

Lâm Phàm mau lên, bọn trẻ tỉnh rồi, muốn tìm mẹ

Người cầm đầu nhóm áo choàng đen vô cùng tức giận, biết rằng không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không sự tồn tại của ông ta sẽ không còn ý nghĩa gì nữa, sau đó ông ta xông thẳng về phía đám trẻ con.

“Các ngươi không thể nào phá hoại việc chủ nhân của ta ra đời, đó sẽ là ngày tận thế của…”

Ông ta còn chưa nói xong.

Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt ông ta, trong phút chốc đã nứt ra, một luồng uy thế đáng kinh ngạc bỗng chốc bộc phát ra, người cầm đầu nhóm áo choàng đen trực tiếp bị đánh bay.

Ầm ầm!

Người cầm đầu nhóm áo choàng đen đập xuống đất, sương mù đen cả người bay tán loạn.

“Đáng ghét, ngươi đừng tưởng ngươi có thể ngăn cản bọn ta hồi sinh lại chủ nhân, người đang nhìn tất cả những việc này ở đằng sau, đợi chủ nhân của bọn ta ra đời, ngươi sẽ có kết cục giống như bọn ta thôi.”

Nói xong, người cầm đầu nhóm áo choàng đen trở thành tro tàn biến mất không dấu vết.

Ông Trương vui vẻ nói: “Lâm Phàm, cậu thật là giỏi.”

“Cũng tạm, tôi còn chưa ra sức gì mấy.” Lâm Phàm cười nói. Từ nãy đến giờ anh chưa từng xem mấy người mặc áo choàng đen này là đối thủ, vì họ quá yếu, nhưng vì họ quá tà ác nên anh mới muốn tiêu diệt bọn họ.

Ông Trương nói: “Chúng ta có thể dẫn mấy đứa nhỏ về nhà rồi, người nhà của chúng chắc chắn là đang rất sốt ruột.”

Theo tình huống bình thường thì đúng là như vậy.

Nhưng mà…

“Không, lúc nãy ông ta nói chủ nhân của ông ta vẫn còn bên trong, nếu bây giờ mặc kệ, sau này chắc chắn vẫn sẽ có trẻ em bị bắt cóc, nên tôi chuẩn bị tiêu diệt tên đó.” Lâm Phàm nói.

Nếu vua của quỷ biết tình huống hiện tại, chắc chắn sẽ kinh ngạc hô lên.

Mẹ nó!

Áo choàng đen, ngươi chết thì chết đi, tại sao còn nói với bọn họ ta bị phong ấn ở trong này.

Ngươi muốn ta chết à?

“Lâm Phàm, cậu suy nghĩ thật chu đáo.”

Ông Trương không chỉ thích Lâm Phàm khen mình, mà ông ta cũng thích khen Lâm Phàm, hai người bọn họ ở cạnh nhau tạo thành nhóm khen ngợi lẫn nhau, cậu khen tôi, tôi khen cậu, tâm trạng của mọi người đều sẽ trở nên rất tốt.

Lâm Phàm nói: “Bởi vì có ông ở đây, ông thường hay nhắc nhở tôi, phải nghĩ nhiều hơn, chỉ có nghĩ nhiều hơn mới có thể nghĩ đến những việc này.”

“Tôi à? Thật sao?” Ông Trương chỉ bản thân, hơi không dám tin.

Lâm Phàm cười nói: “Đương nhiên, bởi vì ông nhắc đến bọn trẻ, tôi mới nghỉ đến lời nói lúc nãy của ông ta, chính là như vậy.”

“Không ngờ tôi cũng có thể tinh tế như vậy.” Ông Trương cảm thán, không ngờ là như vậy, tâm trạng của ông ta bỗng chốc trở nên tốt hơn nhiều.

Lúc này.

Đứng nói là Tà Vật Công Kê không muốn nói thêm gì.

Đến Nhân Sâm cũng nhìn hai người họ với ánh mắt kỳ lạ.

Thật sự cần phải như vậy sao?

Sau đó.

Bọn họ tìm kiếm trong hang núi rộng lớn.

Không bao lâu sau.

Lâm Phàm nhìn thấy một viên đá hình bầu dục được khảm trên tường, viên đá trước mắt có hơi không giống với bức tường xung quanh, bên trên bề mặt màu trắng có dính vết máu.

Đồng thời, trên bề mặt đá có rất nhiều chữ.

Lâm Phàm và ông Trương nhìn không hiểu những con chữ này, không phải là kiểu chữ là bọn họ bình thường nhìn thấy, bọn họ không hiểu chữ nào cả.

Nhân Sâm chăm chú nhìn, ngạc nhiên nói: “Không ngờ loại chữ này lại lưu truyền đến đây.”

“Mày biết à?” Lâm Phàm hỏi.

Nhân Sâm gật đầu: “Ừm, ta từng thấy loại chữ này, là do chủ nhân trước nói với ta, chữ trên viên đá này là một loại tiên văn, có uy lực rất mạnh, có lẽ nên nói là, tập hợp chính khí của trời đất tạo thành phong ấn, trấn áp những con vật hung dữ bất diệt, hình như còn có máu của Phật Tổ, chính là cường giả đến cảnh giới thành Phật thành tổ đấy, lấy máu của họ để trấn áp.”

“Woa, Nhân Sâm, mày thật là giỏi, không ngờ mày lại có học vấn như vậy.” Lâm Phàm khen.

Đến ông Trương cũng giơ ngón tay cái lên với Nhân Sâm.

Lúc này.

Cuối cùng Nhân Sâm cũng hiểu được cảm giác được người khác khen ngợi, đó là cảm giác đã biết bao, tâm trạng vô cùng thoải mái, khiến nó hơi lâng lâng luôn rồi.

Nó sờ nhẹ đầu của Tà Vật Công Kê.

“Em Kê, không thể không nói, cảm giác được khen thật đã, chắc ngươi chưa từng được khen nhỉ.”

Tà Vật Công Kê cúi đầu, tức đến muốn nổ tung tại chỗ.

Đáng ghét.

Tôn nghiêm của mình lại bị giẫm đạp lên rồi.

Lâm Phàm sờ lên phong ấn, lúc chạm vào, phong ấn tỏa ra ánh sáng chói mắt, phát ra uy lực mạnh mẽ, dù là cường giả nào cũng sẽ kinh ngạc.

Uy lực thật đáng sợ.

Dường như không phải là cường giả của thế giới này có thể phát ra được.

“Chúng ta lùi ra xa một chút, một lát tôi sẽ đánh vỡ nó, coi chừng bị thương.” Lâm Phàm nói.

Bọn họ đến bên đám trẻ.

Rồi nhìn thấy Lâm Phàm đấm một cái về phía phong ấn trong không khí.

Lách cách!

Phong ấn khó có thể bị ngoại lực làm tổn hại trực tiếp vỡ nát, bầu không khí xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Phàm cũng yên lặng chờ đợi.

Một lúc sau.

Một giọng nói u ám và đáng sợ truyền đến.

“Ha ha ha, ngàn năm, vạn năm, cuối cùng phong ấn cũng bị phá giải rồi, tự do rồi, vua của quỷ ta cuối cùng cũng được tự do rồi.”

Cảnh tượng trước mắt giống như bộ phim kinh dị của mấy chục năm trước vậy.

Chỗ phong ấn bị vỡ nát có ánh sáng tỏa ra, có sương mù, rõ ràng là rất kỳ lạ, nhưng chỉ cần mắt không mù thì đều có thể hiểu rõ, thứ vừa ra này chắc chắn rất nguy hiểm, không phải là thứ gì tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận