Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 783: Cây bồ đề (2)

Cây bồ đề (2)

Vốn tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là giai đoạn đầu, gửi một vài người đến đây là đủ, nhưng sao có thể ngờ được sông núi sẽ xuất hiện tình huống này, hơn nữa người ở nơi này cũng có cường giả, không phải bạn muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.

Không bao lâu nữa.

Đến lúc đó tộc Tinh Không tất nhiên sẽ gửi cường giả đến, càn quét khắp nơi, cơ hội cho bọn họ sẽ không còn nhiều nữa.

Hơn nữa cái tên từ đầu đến cuối đều thong dong này chắc chắn sẽ trở thành mối họa lớn trong lòng tộc Tinh Không, chỉ s e sẽ dùng thủ đoạn nhanh chóng giải quyết, nhất định không thể tránh khỏi một trận chiến đẫm máu.

Điều duy nhất ông ta có thể làm chính là Ngô tộc sẽ không tham dự vào trong đó.

Nhưng không quản lý được nhiều như vậy.

Lúc này.

Kim quang lấp lánh từ phương xa chiếu đến, không phải sát chiêu mà là một cái gì đó rất chói mắt, nhìn đến hoa cả mắt.

"Đó là cái gì?"

Một gốc cây màu vàng mọc lên ở nơi đó.

Cành cây và lá cây đều là màu vàng, kim quang dào dạt đại diện cho sức sống, song lại có một loại khí thế sắc bén phả thẳng vào mặt.

"Bảo bối."

Bọn họ cũng đã nhìn ra gốc cây này là bảo bối, rõ ràng chỉ cao hơn đầu người, nhưng trong mắt bọn họ lại giống như cây cao chọc trời, vô cùng to lớn.

"Phù!"

Có tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến.

Tộc Lão nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: "Gốc cây này đang hô hấp, nó đang hấp thụ linh khí trong trời đất, màu vàng đại diện cho Canh Kim, có nghĩa là sắc bén, mỗi phiến lá đều khẽ rung rinh, hình như là một thuật dùng kiếm. Đây rốt cuộc là cây gì, tôi chưa từng gặp qua."

Độc Nhãn Nam quan sát xung quanh.

Ông ta nhanh chóng phát hiện ra vị trí sinh trưởng của gốc cây này khá đặc biệt, xung quanh gốc cây rải rác một vài hòn đá, trên đá có hình vẽ, nhìn kỹ thì hình vẽ này là bát quái của Đạo gia.

Ông ta trầm tư suy nghĩ.

Trong đầu có một ý nghĩ táo bạo.

"Chẳng lẽ…"

Ông ta không dám xác nhận, lấy điện thoại di động ra, quay một video xung quanh gốc cây này rồi gửi cho Lưu Hải Thiềm, hối thúc đối phương nhanh chóng trả lời ông ta rốt cuộc đây là tình huống gì.

Không bao lâu sau.

Chuông điện thoại vang lên.

Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói đầy kích động của Lưu Hải Thiềm.

"Phát hiện được cái này ở núi Trường Bạch à?"

"Tôi đã từng đọc qua đoạn giới thiệu tương tự như vậy trong sách cổ, cao nhân Đạo gia thời xưa có đủ loại năng lực, bọn họ hiểu rõ một cách sâu sắc quy luật vận hành của trời đất, tu thân, tu tâm, tu đạo trời."

"Dựa vào video mà ông quay được, tôi dám đảm bảo đây là cây bồ đề. Trước kia có một vị cao nhân Đạo gia tu vi rất cao, ngày đêm tu hành trước cây này, dần dà, gốc cây này hấp thụ khí Đạo gia, trở thành bảo bối hiếm có ngày nay."

"Nhưng suy cho cùng, có phải như tôi nghĩ hay không thì phải nhìn thấy vật thật mới biết được."

"Bất kể thế nào cũng phải mang về đây, nó sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều."

Lưu Hải Thiềm xúc động đến mức nói năng lộn xộn.

Độc Nhãn Nam: "Ông chắc chắn chứ?"

"Không chắc chắn lắm, nhưng tôi nắm chắc đến chín phần mười." Lưu Hải Thiềm nói.

Đối với ông ta, thứ này tương đương với những thần thoại tồn tại từ xa xưa, có thể tận mắt nhìn thấy thì tất cả đều đáng giá.

Lạch cạch!

Độc Nhãn Nam cúp điện thoại.

Không muốn nghe giọng nói kích động của Lưu Hải Thiềm.

"Lâm Phàm, cái cây này thật đẹp." Tiểu Bảo nói.

Đôi mắt cậu ta mở lớn, đối với Tiểu Bảo, chỉ trong một quãng thời gian này, cậu ta đã gặp được rất nhiều thứ kỳ lạ mà trước giờ chưa từng thấy, hơn nữa đều vô cùng đẹp mắt.

Ông Trương nói: "Ánh vàng rực rỡ, thật sự rất đẹp."

Tà Vật Công Kê nghi ngờ quan sát.

Nó là tà vật, từng thấy rất nhiều thứ, nhưng quả thật chưa từng thấy vật trước mắt này, một gốc cây lại lớn lên kì lạ như thế, thật là thú vị.

Lâm Phàm nói: "Ừ, quả thật không tệ, hơn nữa cây này rất lợi hại."

"Hả? Cây cối làm sao có thể lợi hại được chứ?" Tiểu Bảo vô cùng tò mò, lần đầu tiên nghe nói cây cũng lợi hại, từ trước đến nay còn chưa nghe qua đấy.

Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo, nói: "Đừng coi thường bất cứ thứ gì, cho dù là cây cũng sẽ rất lợi hại."

Tộc Lão và Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau.

Nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

"Nói gì đi, ai đó đi thăm dò cái cây này thử xem."

"Đợi đã, vừa nãy cậu ấy nói cái cây này rất lợi hại, nhất định là có nào đó đặc biệt, không thể hành động tùy tiện được."

Bọn họ không phải hạng người nhát như chuột.

Nhưng nghe Lâm Phàm nói vậy lại có chút bối rối, quỷ mới biết lợi hại mà anh ta nói rốt cuộc là lợi hại bao nhiêu, đến tận bây giờ, bọn họ vẫn chưa thể thăm dò được rốt cuộc lợi hại trong lòng Lâm Phàm là căn cứ vào cái gì.

Thật sự rất khó giải thích.

Ngô Thắng nói: "Tộc Lão, tôi thử một lần xem sao."

Tộc Lão nhìn cậu chủ trẻ, đương nhiên không thể để cho anh ta mạo hiểm, nếu như phải đến gần, ông ta nhất định sẽ từ chối. Nhưng sau đó lại thấy Ngô Thắng nhặt một hòn đá từ dưới đất lên, nháy mắt đã ném ra, muốn đập rơi một phiến lá.

Cách này cũng tốt.

Ném từ khoảng cách xa, đủ an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận