Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 468: Quả nhiên anh là kẻ địch lớn nhất của chúng tôi (3)

Nhưng cô ta biết Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần, hình như lương đều đã bị đầu tư vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

“Có.” Kim Hoà Lị lấy một ngàn từ trong túi da ra cho Lâm Phàm: “Đây là một ngàn, Nếu anh không có tiền thì có thể đi tìm lãnh đạo, lương ở bộ phận của anh rất cao đấy, không giống người khác đâu.”

Lâm Phàm nói: “Tôi đã từng nói với viện trưởng là lấy tiền lương của tôi để giúp gia đình của tôi, bình thường tôi cũng không tiêu tiền nên có hay không cũng như nhau.”

Anh ta cho rằng làm như vậy là đúng.

Anh ta và ông Trương ra ngoài làm việc giúp Thanh Sơn giảm nhẹ áp lực, là việc mà bọn họ nên làm.

“Về sớm chút, buổi tối đừng lang thang ở ngoài một mình, lạc đường thì sẽ rất khó tìm.” Kim Hoà Lị nói, sau đó cầm túi xách rời đi.

Lâm Phàm nhìn bóng lưng của cô ta.

“Đúng là một người tốt.”

Anh ta cảm thấy rất nhiều người trong bộ phận đều rất thân thiện, ví dụ quá nhiều, anh ta không kể hết được.

Anh ta đi đến trước một quầy bán trái cây.

“Anh đẹp trai, cần trái cây gì?” Chủ quầy hàng là một bà cô, nhìn thấy khách đến, bà ta nhiệt tình tiếp đón.

“Tôi muốn mua chút dâu tây.” Lâm Phàm nói.

Bà chủ quầy hàng cười nói: “Anh đẹp trai, dâu tây của cửa tiệm chúng tôi đều là mới hái đấy, mùi vị rất thơm ngon. Hộp này vừa mới đóng xong, không có trái nào dập cả.”

“Lấy một hộp đi.” Lâm Phàm nói.

Sau khi thanh toán.

Lâm Phàm cầm hộp dâu tây ngồi xổm bên đường, mở ra, lấy dâu ra cắn đứt đầu quả, chỉ để lại đuôi quả.

Anh ta nhớ Mộ Thanh thích ăn đuôi dâu tây nhất.

Trước đây anh ta từng hỏi.

Mộ Thanh nói em thích ăn đuôi dâu tây nhất.

Nên Lâm Phàm luôn ghi nhớ trong lòng.

“Thật ngọt.”

Lâm Phàm rất thích ăn dâu tây. Mà mức chi tiêu bây giờ của anh ta đã vượt mức quy định, bây giờ trên người anh ta đã có hai chủ nợ.

Anh ta không hề quên.

Nợ Tôn Năng một trăm hai mươi lăm tệ.

Nợ Kim Hoà Lị một ngàn tệ.

Đợi sau này có tiền rồi, anh ta sẽ trả hết nợ.

Lâm Phàm hài lòng nhìn hộp chỉ có đuôi dâu tây, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Anh ta có thể ngửi được mùi của Mộ Thanh vẫn còn ở thành phố Duyên Hải, điểm đến không xa lắm, đi một đoạn đường là có thể tìm được.

Khách sạn quốc tế Gia Hoà.

Đây là khách sạn cao cấp nhất thành phố Duyên Hải.

Tin tức Mộ Thanh ở trong này không được công bố ra ngoài, nếu không chắc chắn sẽ có đầy fans đứng ngoài cửa.

Gây ra chuyện tắc nghẽn là rất bình thường.

Trong phòng.

Mộ Thanh đang chat video với mấy người bạn tốt trong vòng giải trí.

“Chị Mộ, lần này chị đến thành phố Duyên Hải đã để lại nụ hôn đầu ở đây rồi. Lúc tôi thấy tin tức đã rất kinh ngạc đấy, không ngờ an ninh ở thành phố Duyên Hải lại tệ như vậy.”

“Chị Mộ, rốt cuộc anh rể là ai vậy? Có phải đã có sắp đặt trước để thăm dò tình hình bên ngoài, nếu như tình hình tốt thì sẽ từ từ công bố ra ngoài đúng không?”

“Trên mạng đã nói rồi mà, đó là anh hùng của thành phố Duyên Hải, hình như là một mình chống lại lực lượng Tà Vật, là người rất dũng cảm, là một người đàn ông rất ngưỡng mộ chị Mộ.”

Mấy cô nàng xinh đẹp líu ríu nói.

Thực sự thì trong lòng bọn họ vẫn không tin lắm việc chị Mộ bị một người xa lạ cưỡng hôn.

Ở đó có nhiều cường giả của bộ phận đặc biệt như vậy.

Sao có thể để mặc đối phương làm bậy?

Chắc chắn là đã sắp đặt trước đó rồi, nghĩ kỹ lại thì khả năng cao là vậy, chắc là không sai đâu.

Mộ Thanh mặc áo ngủ nói: “Mấy cô nhóc các cô đừng đoán lung tung nữa, thật sự là tôi không quen anh ta, có những chuyện tôi tạm thời không thể nói với mọi người, nhưng mọi người chỉ cần tin lời tôi là được.”

“Hi hi, chị Mộ giấu giếm quá nha.”

“Chị Mộ, có cơ hội thì đưa đến cho chúng tôi xem, để tôi kiểm tra cho.”

“Em trai tôi là học sinh của Cao viện, tôi đã hỏi nó, nó nói đó là cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải, là thần tượng trong lòng nó.”

Đối với mấy cô nàng này, Mộ Thanh chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu, sau đó tắt video chat đi, giang chân nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Điện thoại vang lên một tiếng đinh.

Mộ Thanh cầm điện thoại lên, có một tin nhắn mới, cô ta bấm vào xem.

‘Thu hoạch ngoài ý muốn.’

Mộ Thanh xoá tin nhắn, không trả lời, cởi áo ngủ ra, bước vào phòng tắm ngâm bồn.

Lúc này.

Lâm Phàm đi vào một con hẻm tối tăm.

Bước đi của anh ta lộ rõ sự vui vẻ. Anh ta sắp tặng dâu tây cho Mộ Thanh, nên vô cùng mong đợi vẻ mặt bất ngờ của cô ta.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, hai đầu hẻm xuất hiện hai bóng người.

Xào xạc!

m thanh kỳ lạ truyền đến.

Lâm Phàm dừng bước chân, nhìn thẳng về phía trước, mơ hồ nhìn thấy có người đang đứng trong bóng tối ở phía trước.

Sau đó.

Theo ánh trăng rọi, anh ta nhìn thấy hình như trong bóng tối có Kim Thuộc Thiết Tuyến đang cuộn đến.

Phía trước và sau hẻm có hai tấm lưới lớn đang phủ qua.

Những tấm lưới lớn đều do Kim Thuộc Thiết Tuyến đặc biệt dệt thành, vô cùng sắc bén, ngay cả sắt thép cũng bị xuyên thủng.

Lưới trời lồng lộng, không thể trốn được.

Lâm Phàm bỏ hộp dâu trong tay vào trong ngực, cúi người cong eo bảo vệ đồ trong ngực.

Hai bóng người đứng ở đó nở nụ cười.

Đối phương đang chờ nhìn Lâm Phàm chết.

Một lát nữa cơ thể của Lâm Phàm sẽ bị Kim Thuộc Đại Võng xé nát.

Xoẹt!

Kim Thuộc Thiết Sắt cắt rách quần áo của Lâm Phàm, nhưng lúc chạm vào thân xác của anh ta thì không thể vào tiến vào.

Lâm Phàm đứng dậy, tấm lưới quấn quanh người anh ta lập tức nứt toác.

“May mà dâu tây không bị hỏng.”

Hai người bí ẩn trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, để lộ vẻ mặt không thể tin nổi.

“Sao có thể như vậy?”

Đối với bọn họ mà nói.

Chuyện này là chuyện không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận