Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 933: Viện trưởng Hách: Đại sư, chiếc vòng này của ông là vàng thật sao?

Viện trưởng Hách: Đại sư, chiếc vòng này của ông là vàng thật sao?

Từ sau khi bà xã gặp phải nguy hiểm.

Mỗi ban đêm anh đều sẽ đến nơi đây, lẳng lặng ngồi ở chỗ này, nhìn bầu trời đêm, bảo vệ người mình yêu.

Cho đến khi trời vừa hửng sáng, anh mới có thể rời đi.

Lâm Phàm nâng đầu, nhìn Tinh Không, rất có tinh thần, tuy rằng anh thích ngủ, nhưng giữa ngủ và bà xã, anh lựa chọn vợ mình.

"Hi vọng mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy."

"Tất cả mọi người bên cạnh mình có thể khỏe mạnh cường tráng."

Anh ngồi ở chỗ đó, khoanh chân, trong lòng cầu nguyện, anh có thể cảm nhận rõ ràng sau khi ông Trương biết được anh có vợ, tâm tình cảm thấy mất mát, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng anh có thể cảm nhận được.

Cho nên, vào ban ngày, anh rất ít khi đến tìm vợ mình, chỉ vào buổi tối sau khi chờ ông Trương ngủ say, mới lặng lẽ đi ra.

Trước kia anh từng nói với ông Trương.

Chúng ta phải bên nhau mãi mãi.

Nhưng anh có bà xã.

Cho nên, những gì anh có thể làm chính là việc này.

Luôn cảm thấy bản thân đã phản bội ông Trương, ông Trương không vui là điều rất bình thường, nhưng ông Trương lại không như vậy, nghĩ đến đây, anh cảm thấy ông Trương đối xử với mình vô cùng tốt.

Trên bầu trời.

Có một ngôi sao băng vụt qua, kéo theo một cái đuôi thật dài, trong nháy mắt, biến mất trong màn đêm.

Ngoại ô thành phố Duyên Hải.

Có mười bóng người xuất hiện, bọn họ quỳ một gối xuống, cúi đầu, chung quanh có vang lên tiếng sấm, giống như các chiến sĩ đến từ tương lai giáng thế vậy.

"Đi, đến nơi chúng ta truyền giáo."

Mười vị cao thủ truyền giáo đã đến đây rồi.

Ngày 30 tháng 8!

Một ngày tốt đẹp sẽ bắt đầu từ thời tiết tốt đẹp.

Sau khi Nhân Sâm rời giường, thì đi vào nhà tắm, nhảy lên bồn rửa mặt, thuần thục cầm bàn chải đánh răng chải trong miệng, uống ngụm nước rồi nhổ ra toàn bộ, nước miếng của Nhân Sâm lẫn đầy trong nước.

Nếu Lưu Ảnh ở đây nhìn thấy cảnh trước mắt này, tuyệt đối sẽ lập tức chạy đến phía dưới Nhân Sâm, quay đầu, mở miệng, nuốt sạch toàn bộ tinh hoa mà Nhân Sâm nhổ ra.

Lãng phí, thật sự là lãng phí.

Nếu cho anh ta toàn bộ thì tốt biết bao.

Sau khi quen thuộc với cuộc sống hiện đại, Nhân Sâm cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự không tồi, có cường giả che chở, không có người nào đối với nó như hổ rình mồi, mọi người xung quanh đối với nó rất khách sáo.

"Gà, thưởng của ngươi này." Nhân Sâm móc ra một bộ phận của xác rết, vỗ nhẹ đầu Tà Vật Công Kê, cười tủm tỉm nói: "Anh Nhân Sâm của người đối với ngươi không tồi nhỉ."

Tà Vật Công Kê tức đến mức cả người run rẩy, trong lòng hận không thể lấy mỏ mổ chết tên đáng giận này.

Thật sự quá đáng.

Vốn dĩ đều là của ta, nếu không phải do ngươi cướp đi của ta, bản đại gia đã nuốt hết cái xác rết này rồi.

Tà Vật Công Kê nghĩ, méo mó có hơn không, không tình nguyện nuốt sạch.

Thực lực lại tăng vọt.

Cảm giác con đường đi lên đỉnh cao đã ngày càng gần, không hề xa xôi nữa, có lẽ không bao lâu nữa, là có thể hoàn toàn đi đến đỉnh cao của cuộc đời rồi.

Tà Vật Công Kê nuốt sạch một chút xác rết, rồi quan sát chiếc quần cộc của Nhân Sâm, tuy rằng tùy tiện đại tiểu tiện là hành vi rất vô đạo đức, nhưng nó rất mong chờ, hi vọng Nhân sâm có thể thải ra thứ gì đó.

Người khác có để ý hay không cũng không sao, nó cảm thấy là thứ tốt là được.

Đương nhiên, Tà Vật Công Kê không quên việc mà bản thân nên làm.

Công việc hàng ngày của nó chính là đẻ trứng gà, cung cấp bữa sáng cho đám nhân loại ngu xuẩn.

Cổng lớn bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Tiếu Khải nhìn người kỳ lạ mặc quần áo tăng nhân trước mặt, trong lòng cân nhắc, hòa thượng bây giờ đều bá đạo như vậy sao, hoá duyên không đi tìm những người nhà cao cửa rộng, lại đi đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh ta làm bảo vệ ở nơi này lâu như vậy rồi, cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Hàng năm anh ta đọc đủ thứ, biết rõ tinh túy trong việc này.

"Vị đại sư này, xin hỏi có cần tôi giúp gì không?"

Tiếu Khải chắp hay tay, điệu bộ rất ổn, trên mặt mở nụ cười nhàn nhạt, có vẻ rất khách sáo, lỡ như vị hòa thượng trước mắt này là một đại lão, bản thân biểu hiện tốt một chút, được đại lão nhìn trúng, chẳng phải là sẽ được bay lên cành cao rồi hay sao.

Vị hòa thượng này chính là một trong mười vị La Hán truyền giáo đến từ tiểu thế giới cực lạc.

Không dùng tên thật, đều tự đặt cho mình một cái tên đơn giản.

Ông ta là người đứng đầu trong mười vị truyền giáo, lấy tên A Đại, những người khác đặt theo thứ tự, ví dụ A Nhị, A Tam, A Tứ...

A Đại biết truyền giáo là một việc vô cùng khó khăn.

Không ngờ rằng hình như cậu thanh niên trước mắt này lại khá tôn kính với ông ta.

Xem ra không đơn giản như đã nghĩ.

"Vị thí chủ này, pháp danh của bần tăng là A Đại, từ một nơi xa xôi đến đây để truyền giáo." A Đại chắp hai tay, mỉm cười nói.

Tiếu Khải nghe hiểu một chút ý tứ đặc biệt trong lời nói của đối phương.

Nơi xa xôi?

Bây ngờ khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm, ông ta có thể an toàn đến đây, cho thấy tuyệt đối có năng lực, nếu không có thực lực, chắc chắn đã bị người ta giết chết từ lâu rồi, sao có thể xuất hiện tại nơi này.

Cơ hội tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận