Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1157: Không... Nhất định là anh đang lừa em.

Không... Nhất định là anh đang lừa em.

Cũng may mà phong cách của Lâm Phàm trong mấy phương diện này điều khá ổn, không cổ hủ như vậy.

Sau khi dùng bữa trưa xong.

Lâm Phàm đi dạo trong học viện, đến sáu giờ anh phải đến nhận ca, trực ca đêm là lúc tịch mịch nhất, nhưng cũng là lúc thoải mái nhất, chính là ai ở trong phòng bảo vệ cũng xem tivi hoặc ngắm sao, đều có những cảm nhận khác nhau.

Ô!

Anh phát hiện ra trong học viện có một khu đất hoang không, tính là lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, chắc khoảng mười mấy mét vuông, cỏ dại mọc dày hiển nhiên đã lâu rồi không có ai để ý đến nơi này.

Không biết sẽ phải ở lại trong giấc mơ này bao lâu, lúc trước anh đã từng học được rất nhiều tay nghề.

Trồng trọt làm cỏ chính là một trong những việc anh giỏi nhất.

“Cần phải mua ít hạt giống thôi.”

Khu vực nội thành.

Người dân sống trong tầng tầng lớp lớp bảo vệ, xung quanh dựng lên những bức tường cao có lưới điện có thể ngăn chặn sự xâm nhập của quái vật một cách hiệu quả.

Điều mà những người dân bình thường có thể làm đó chính là chăm chỉ làm việc.

Để tạo nên một tương lai tốt đẹp.

Xung quanh các trung tâm thương mại lớn đều có những màn hình khổng lồ, trên màn hình đang phát những nội dung có liên quan đến quái vật.

Ví dụ thành viên của Cơ Quan Thảo Phạt đã tìm được những kết quả khoa học kỹ thuật quan trọng trong một thành phố bỏ hoang...

Phát lên những nội dung này để tất cả mọi người đều biết chúng ta vẫn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, bên ngoài vẫn rất nguy hiểm nhưng chúng ta có tương lai, chỉ cần có lòng tin thì có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Lâm Phàm đến một cửa hàng bán hạt giống.

Anh chuẩn bị mua một ít hạt giống cà chua, trồng cà chua là một sự lựa chọn rất tốt, mùi vị rất ngon, còn có thể chia sẻ với bạn bè quả tốt này.

Anh cứ đi mãi đi mãi.

Bỗng nhiên một đám trẻ con tầm sáu, bảy tuổi đang nô đùa chạy ra ngoài.

“Ta là chiến sĩ Ánh Sáng, đám quái vật các ngươi đã bị ta bao vây, ta sẽ hủy diệt các ngươi.” Trong tay cậu nhóc cầm một thanh kiếm đồ chơi, có gắn đèn laser, có thể phát ra ánh sáng nhấp nháy đuổi theo một đám trẻ con, muốn tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng.

Dù cho đang chảy nước mũi cũng muốn tiêu diệt sạch đánh quái thú.

Người đi đường xung quanh không ít, cậu bé chảy nước mũi làm vài động tác múa kiếm, chuẩn bị thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình, ánh sáng laser chiếu khắp nơi, thì là đằng sau có người chuôi kiếm va vào đũng quần một cậu thanh niên đằng sau.

“Ai ya!” Cậu thanh niên kêu lên.

Nỗi đau nhạy cảm như này ai có thể hiểu nổi.

“Anh ơi, em xin lỗi anh.” Đứa bé sổ mũi vội vàng quay người, phát hiện ra đã vô tình khiến người ta bị thương, sợ hãi, cậu bé chính là chiến sĩ Ánh Sáng, sao có thể ngộthương người vô tội được, cậu bé lau mũi thấy chàng trai kia ôm lấy đũng quần, giơ tay ra nói: “Anh ơi, để em giúp anh xoa xoa nhé, hồi trước cậu của em cũng hay đánh vào chỗ này của em, em biết là rất đau nhưng em biết cách xoa bóp để nó hết đau.”

Đây là một đôi tình nhân.

Cô gái thấy bạn trai mình bị thương vào chỗ đó thì bụm miệng cười, nghe thấy đứa bé nói vậy lại càng cười không thể ngừng được.

“Nhóc con này đừng có sờ lung tung.” Chàng thanh niên xua tay, sao có thể giữa chốn đông người như vậy để cho một đứa bé sờ vào chỗ đó, Vậy thì làm gì còn mặt mũi nào nữa.

“Em xin lỗi, em không có ý.” đứa bé nói.

“Ừm, anh biết, nhóc không cố ý một đứa trẻ phép như vậy không giống mấy đứa nhóc kia đã làm người khác bị thương còn khiến người ta tức giận.” Chàng trai nói.

Cậu bé ngẩng cao đầu, vung thanh kiếm đồ chơi trong tay lên nói: “Em chính là chiến sĩ Ánh Sáng là chiến Sĩ ngoan ngoãn lễ phép nhất.”

Cậu thanh niên thấy vậy nghĩ lại hồi nhỏ mình cũng giống như đứa bé này, lại nghĩ đến nỗi đau vừa rồi, ta cảm thấy không thể để cho đứa nhóc này vui vẻ như vậy được, anh ta đảo tròng mắt lập tức đã nảy ra một ý tưởng, vô cùng nghiêm túc nói:

“Này nhóc anh nói cho em biết một chuyện em phải chấp nhận nó.”

“Chuyện gì ạ?”

“Trên thế giới này không có chiến sĩ Ánh Sáng, đều là giả đấy.” Vẻ mặt của người thanh niên vô cùng nghiêm túc nói.

Đứa bé nghe thấy những lời này, cảm xúc trên khuôn mặt thay đổi, mắt trừng lớn, nhìn chăm chăm vào đối phương, giống như không tin những lời anh ta nói, lùi về sau hai bước.

Cạch!

Thanh kiếm trong tay rơi xuống mặt đất, cậu bé vẫn luôn tin tưởng chiến sĩ Ánh Sáng là thật.

“Không thể như vậy được.” Cậu nhóc phản biện.

Anh thanh niên lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin về chiến sĩ Ánh Sáng sau đó mới giơ lên trước mặt cậu bé: “Biết hai chữ này không?”

“Hư cấu!”

“Đúng vậy chính là hư cấu, ý nghĩa của nó chính là giả dối, hoàn toàn là người ta bịa đặt ra.”

Cậu bé nghe đến đây, hai tay nắm chặt, giống như một con lừa quật cường, những cao đầu miệng méo xệch vô cùng tuyệt vọng nói: “Không anh đang gạt em.”

Chàng trai thấy đứa bé vô cùng đau lòng mới thỏa mãn dắt tay bạn gái rời khỏi đó.

“Anh thật hư hỏng, đôi mắt của đứa bé đó nó đã tràn đầy tuyệt vọng rồi.”

“Ha ha ha, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng đàn ông, chính là muốn nói cho nó biết, không có chiến sĩ Ánh Sáng nào cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận