Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 863: Tôi có thể cảm nhận được…

Tôi có thể cảm nhận được…

Không dám đến quá gần.

“Mục tiêu xuất hiện.”

Thông báo tình hình xuống dưới là được.

Chuyện tiếp theo do tổ chức tự giải quyết.

“Anh Lưu, anh đang làm gì vậy?”

Lưu Hải Thiềm ngồi thiền trước Cây Bồ Đề, hơi thở nội liễm. Trong thời gian này, ông ta tiến bộ thần tốc, đã vượt qua rất nhiều người. Nghe thấy giọng nói của Hạ Khôn Vân, ông ta từ từ mở mắt ra.

“Tu luyện.”

Câu trả lời đơn giản, chỉ có hai chữ, đủ để nói rõ một vấn đề, Lưu Hải Thiềm ông ta đã xưa không bằng nay, tiếc chữ như vàng, sẽ không nói nhiều lời vô ích, khiến người ta có cảm giác khó có thể nhìn thấu.

Dùng một câu để tổng kết là:

Bây giờ Lưu Hải Thiềm tôi vô cùng mạnh.

Hạ Khôn Vân nhìn kỹ Lưu Hải Thiềm, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Lúc trước, cảm giác mà Lưu Hải Thiềm cho ông ta không huyền diệu như bây giờ, trong lòng ông ta biết rõ, xem ra đúng là có tiến bộ rất lớn, ngoài sự tưởng tượng của ông ta.

“Có thể cho tôi một chiếc lá cây không?” Hạ Khôn Vân hỏi.

Lưu Hải Thiềm thản nhiên nói: “Cậu có thể tự hái.”

Cây Bồ Đề là thứ có linh tính, dù lá cây đang ở đó, nhưng làm gì dễ hái như vậy. Cho dù ông ta có ngày ngày thắp hương cúng bái thì cũng không thể có được chút thân thiện từ Cây Cổ Thụ.

Hạ Khôn Vân vẫn là thôi đi.

Hạ Khôn Vân đi về phía Cây Bồ Đề, lúc ông ta đến gần Cây Bồ Đề thì đột nhiên dừng chân lại, một luồng hơi thở khiến khác kinh ngạc toả ra từ Cây Bồ Đề, đó là kiếm ý sắc bén.

Dường như đang cảnh cáo ông ta.

Nếu ngươi dám đến gần thì sẽ bị xé xác thành mảnh vụn.

“Sao vậy?” Lưu Hải Thiềm nén nhịn ý cười, giả vờ không biết gì cả, giống như muốn nhìn thấy Hạ Khôn Vân bị mất mặt vậy.

“Con người anh thật xấu xa.” Hạ Khôn Vân bất lực nói.

Lưu Hải Thiềm cười không nói gì.

Trách tôi sao?

Đâu có liên quan gì đến tôi.

Cây Bồ Đề là sự tồn tại cao quý thế nào, không thấy tôi ngày ngày khấn vái sao, chính là hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Cây Bồ Đề một chút, sau đó được truyền nhiều phương pháp tu luyện Đạo gia chính tông một chút.

Đương nhiên, đến bây giờ ông ta vẫn chưa có được sự thân thiện của Cây Bồ Đề.

Nhưng trước đó đã có được bài vè Thanh Tâm, cũng đủ để ông ta lĩnh ngộ rất lâu rồi.

Lão kiếm thần Bạch Vân kinh ngạc nhìn Cây Bồ Đề. Ông ta là người tu luyện kiếm đạo, hơi thở mà lúc nãy ông ta cảm nhận được chính là hơi thở kiếm đạo thuần tuý, là thứ mà ông ta tha thiết mơ ước.

“Đây là.”

Ông ta đi đến trước mặt Cây Bồ Đề, muốn cảm ngộ. Nhưng Cây Bồ Đề trước mặt thật sự quá thần bí, với sức mạnh hiện tại của ông ta, vốn dĩ không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì.

Lúc này.

Lâm Phàm và ông Trương xuất hiện.

“Lão kiếm thần, lâu rồi không gặp.” Lâm Phàm cười chào hỏi lão kiếm thần Bạch Vân.

Bạch Vân nhìn thấy Lâm Phàm, vô cùng nhiệt tình, người có ơn cứu mạng xuất hiện, đương nhiên là phải nhiệt tình rồi. Hơn nữa ông ta cũng biết rằng thành phố Duyên Hải có thể an toàn như vậy, Độc Nhãn Nam có thể thoải mái như vậy, đều là nhờ có người tên Lâm Phàm trước mặt.

“Phải, một thời gian không gặp rồi.” Bạch Vân nói.

Lâm Phàm nói: “Thích nó à?”

Lão kiếm thần Bạch Vân nói: “Tôi tu luyện kiếm đạo, lúc nãy tôi cảm nhận được kiếm ý chưa từng thấy qua từ Cây Bồ Đề, muốn lĩnh hộ một chút. Nhưng tu vi của tôi quá yếu, khó có thể lĩnh ngộ được từ Cây Bồ Đề, nên hơi cảm thấy đáng tiếc.”

“Vậy sao?” Lâm Phàm tò mò nhìn Cây Bồ Đề, sau đó gật đầu nói: “Ừm, tôi cảm thấy ông nói cũng đúng, tu luyện mạnh hơn là chuyện rất có ý nghĩa, nên bây giờ tôi rất đau đầu, bởi vì đối với tôi, phương pháp tu luyện trước đây đều không còn tác dụng nữa.”

Anh rất nhớ phương pháp tu luyện trước đây.

Điện Lưu Tu Luyện Pháp!

Trọng Vật Chuỳ Đả Tự Thân Pháp!

Lúc đó những phương pháp này rất có tác dụng, nhưng bây giờ thì lại chẳng có chút tác dụng gì, không đau không ngứa, giống như người khác gãi ngứa cho mình vậy.

Lâm Phàm đi đến trước mặt Cây Bồ Đề, nhẹ nhàng hái một chiếc lá cây. Cây Bồ Đề làm gì dám phản kháng, nhiều nhất là khiến lá cây mọc ra gây tiếng xào xạc để bày tỏ chút kháng nghị.

Giống như đang nói, ngươi đừng quá đáng.

“Tặng ông.” Lâm Phàm đưa chiếc lá đến trước mặt lão kiếm thần Bạch Vân: “Có lẽ sẽ giúp được cho ông.”

Lão kiếm thần Bạch Vân kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, dáng vẻ được yêu thích mà lo sợ, run rẩy nhận lấy chiếc lá. Vào khoảnh khắc tiếp xúc với chiếc lá, ông ta cảm nhận được trong chiếc lá có chứa một luồng kiếm ý thuần túy và cuộn trào.

“Thật sự cho tôi sao?”

Đến bây giờ ông ta vẫn không dám tin.

Đã đưa vào trong tay rồi còn nói những lời này, xem ra ông ta thật sự rất chấn động.

Lâm Phàm cười nói: “Đương nhiên rồi, không phải ông rất muốn có sao. Huống chi chúng ta cũng quen biết, ông cần, tôi bằng lòng giúp ông.”

Lão kiếm thần Bạch Vân hơi muốn khóc, nhìn nụ cười và ánh mắt chân thành của đối phương, ông ta gật gật đầu. Lăn lộn nhiều năm như vậy, ông ta cảm thấy Lâm Phàm đúng là rất có sức hút.

“Tôi cũng muốn có.” Hạ Khôn Vân vội nói.

Không ngờ có thể thu hoạch được đồ tốt một cách đơn giản như vậy.

Đồng thời, đối với Hạ Khôn Vân, với địa vị và tính tình của tôi, nếu đã chủ động mở miệng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận