Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 335: Tôi không thân với anh ta (2)

Nhưng sau đó liền có chút thất vọng.

Cũng chỉ có nhân viên đó tận mắt chứng kiến Lâm Phàm có thể nhấc một cục tạ lớn như thế đi, còn đích thân đi thử xem coi có nặng hay không, cuối cùng xoắn ra hết trong quần.

Lúc này.

Một thanh niên đang cầm giấy bút trên tay, đang trong trạng thái căng thẳng chặn đường Lâm Phàm, khi mở miệng nói, cũng vì căng thẳng mà có hơi cà lăm.

"Xin chào, anh có thể ký cho tôi không?"

Chàng trai vừa tốt nghiệp cấp ba đến thành phố Duyên Hải đã trải qua rất nhiều chuyện, từ khi xem video của Lâm Phàm, anh ấy đã bị cuốn hút sâu sắc và trở thành một người hâm mộ. Dù không phải là fan não tàn nhưng cũng đã bắt đầu xuất phát trên con đường này.

Lâm Phàm bối rối nhìn đối phương, không hiểu lắm về hành vi của người nọ.

Ký tên?

Đây là một vấn đề rất phức tạp.

Hành vi của chàng trai trẻ đã khơi dậy sự cảm thán kinh ngạc của những người xung quanh, đồng thời cũng lặng lẽ chờ đợi, chỉ để xem liệu cuối cùng anh ta có thành công hay không, xem như là một khởi đầu tốt cho họ.

Lâm Phàm rất thông minh, anh biết tên mình viết như thế nào, sau đó giao tờ giấy viết tên mình cho đối phương.

Người nọ cầm tờ giấy có chữ ký, hiển nhiên rất là kích động.

“Xin hỏi, tôi có thể chụp ảnh với cậu không?” Người đàn ông hỏi.

Lâm Phàm nhìn ông Trương, sau đó cười nói: "Được."

Yeah!

Người thanh niên lấy điện thoại di động ra, đứng bên cạnh Lâm Phàm, làm dáng, tách một tiếng, đã chụp ảnh xong.

"Ha ha ... Cuối cùng thì tôi cũng đã được chụp ảnh chung với thần tượng của mình."

Chàng trai vui vẻ vội vã rời khỏi dưới ánh mắt ghen tị của mọi người.

Ông Trương nói nhỏ: "Lâm Phàm, chúng ta phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy ở đây của cậu ta dường như có vấn đề"

Nói xong liền chỉ vào đầu ông ta.

Lâm Phàm im lặng gật đầu, đồng ý với những gì ông Trương nói.

Tà vật Công Kê lúc này rất là căng thẳng.

Nó bị nhiều người theo dõi như thế, thân phận sẽ dễ bị bại lộ, trong số đó không thiếu những cường giả nhân loại.

Chết tiệt!

Thật sự hơi lố rồi.

Không lâu sau.

Những người mang theo ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Lâm Phàm đều vây quanh lại. Yêu cầu rất đơn giản, họ chỉ muốn chụp ảnh chung với Lâm Phàm, và điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy hơi lo lắng.

Mấy người đang yên lành sao đột nhiên trở nên như thế này?

Anh muốn kéo ông Trương đi, chỉ là đường đi đã bị chặn lại.

"Thần tượng, có thể chụp ảnh chung với tôi không."

"Thần tượng, em muốn sinh con cho anh."

Đừng nói cường giả cao viện không theo đuổi thần tượng, chỉ là chưa gặp phải thần tượng nào đẹp trai hơn nữa còn ưu tú giống như Lâm Phàm mà thôi.

Với sức một mình mình mà có thể đẩy lùi sự xâm nhập của tà vật.

Tình hình này đúng thật là khủng khiếp.

Sảnh trên lầu.

Đại sư Vĩnh Tín nhìn Lâm Phàm đang bị vây quanh, tuy mặt không biểu cảm nhưng trong lòng rất nóng nảy, quả nhiên vàng thì ở đâu cũng tỏa sáng, ông ta vốn tưởng có thể đủ thời gian mau chóng đi ôm đùi đối phương.

Không ngờ lại biến mất lặng lẽ như thế.

"Haiz, bỏ lỡ cơ hội tốt rồi."

Đại sư Vĩnh Tín cảm thấy rất khổ sở.

Không có cách nào cả.

Ông ta không thể giống đám nhóc đó, vác cái bản mặt già mặt dày quỳ xuống, nếu bị bọn họ nhìn thấy sẽ cười nhạo ông ta mất.

Lâm Đạo Minh xuất hiện sau lưng đại sư Vĩnh Tín, vỗ vai ông ta và nói: "Ông đang nhìn cái gì vậy?"

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Nhìn thử tên cường giả đã chặn đại quân tà vật xâm nhập."

“Ông rất thân với cậu ta?” Lâm Đạo Minh hỏi.

“Không quen, mỗi ngày tôi niệm kinh Phật, làm gì có thời gian đi kết giao với người khác.” Đại sư Vĩnh Tín là một cao nhân am hiểu kinh Phật, cho dù nói dối cũng không chớp mắt.

Thật là hống hách.

Trong văn phòng.

Độc Nhãn Nam ngồi trên ghế BOSS hút thuốc, mỉm cười nhìn đám người trước mặt.

Cố Ngạo, Lưu Ảnh và những người khác co rúm người lại đứng ở đó.

Có thể nhìn thấy sự lo lắng bất an trên khuôn mặt của họ.

Thành thật mà nói

Họ thực sự sợ hãi.

Bóc phốt nhất thời thì sướng, sướng xong rồi thì phải trả giá.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, bọn họ xin thề với trời, cho dù có đánh chết bọn họ cũng sẽ không nói, chỉ đáng tiếc là, thế giới này không có thuốc trị hối hận, cho dù hối hận rồi thì có thể làm được gì?

“Các người làm sao vậy?” Độc Nhãn Nam nhìn thấy dáng vẻ co rúm của bọn họ, mỉm cười nói: “Tôi thật sự có chuyện muốn tìm các người, các người sẽ không vì tôi mà bụng dạ hẹp hòi, rảnh rỗi gây sự chứ."

Lưu Ảnh tự nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện thì tốt, chúng ta cũng không phải tên mù, người anh tìm đến, không phải là tên hôm đó bóc phốt anh sao.

Nghĩ đến đây.

Anh ta lại muốn khóc, cầu xin bạn gái cả một đêm, cuối cùng chỉ xin lại được 520 tệ.

Bạn gái còn nói: “Em yêu anh.”

Vui không?

Quả thật rất là vui, chứng tỏ bạn gái rất yêu anh ta, nhưng điều đáng buồn là, phải vất vả dỗ cả một đêm thì mới lấy lại được chút tiền.

Dương Tịnh là thành viên nữ, hôm đó bóc phốt rất vui vẻ, nhưng bây giờ sự vui vẻ đó đã biến thành lo lắng, cô ta biết Độc Nhãn Nam nhất định sẽ tính sổ, nên cảm thấy rất khó chịu.

"Thủ lĩnh, tôi đột nhiên phát hiện hôm nay anh thật sự rất có mùi đàn ông đấy."

Dương Tịnh nở nụ cười khiêm tốn khen ngợi Độc Nhãn Nam, hy vọng thủ lĩnh không để ý lời cô ta nói mà bỏ qua cho cô ta.

“Vậy sao?” Độc Nhãn Nam sờ sờ cằm, châm một điếu thuốc.

Dương Tịnh vội vàng nói: "Chắc chắn là thật, đặc biệt là dáng vẻ châm thuốc của anh trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy ai mà đẹp trai như vậy."

“Tôi nhớ lần trước hình như cô không phải nói như thế.” Độc Nhãn Nam liếc mắt một cái, ý tứ rất rõ ràng, những lời cô nói với tôi đều là thật sao?

Hình như không giống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận