Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 553: Người Phân Tách, huỷ diệt

"Kể từ sau hung linh Mộng Ma, không có người chiến sĩ nào ở thành phố H hy sinh, dù có xuất hiện bất kì quỷ dị nào cũng đều giải quyết trong ngày, hơn nữa những người dân thành phố hy sinh là lúc có quỷ dị, bộ đội tác chiến không kịp phản ứng, nên người dân đã hy sinh."

Boss ngạc nhiên khi nghe báo cáo của đối phương, hoài nghi hỏi lại: "Những gì anh nói là sự thật?"

Người đàn ông nói: "Tất cả đều là sự thật."

“Làm sao chuyện này lại có thể xảy ra? Thành phố H đã tìm ra cách nhanh nhất để tiêu diệt quỷ dị ư?” Boss hỏi, gã đã quên ăn quên ngủ để tìm cách đối phó với quỷ dị, nhưng vẫn không tìm ra cách nào phù hợp nhất.

Chỉ có thể mượn Mao Sơn, trong sách cổ của Đạo gia có cách để đối phó với quỷ quái.

Mặc dù có hiệu quả nhưng không đáng kể, khi đối phó với quỷ dị không thể một phát giết được luôn, khi không thể đạt được cấp độ này, chiến sĩ của họ có thể gặp phải nguy hiểm lớn bất cứ lúc nào.

Người đàn ông lắc đầu và nói: "Không có, cách đối phó với Tà Vật của thành phố H vẫn là cách cũ, nhưng mọi chuyện rất kỳ lạ, theo lý mà nói đây là chuyện không thể, nhưng kể từ khi trải qua quỷ dị Mộng Ma, họ chưa từng có người chết. "

Nếu như chết vài người thì vẫn có thể hiểu được.

Nhưng tình huống hiện tại thực sự rất kỳ lạ.

Đối phó với rất nhiều quỷ dị.

Ngay cả một chiến sĩ hy sinh cũng không có.

Rốt cuộc lý do là gì?

"Được rồi, bất kể tình huống như thế nào, chuyện này cũng phải được công bố rõ ràng, từ sau khi chúng ta đối mặt với quỷ dị, người dân đã cả ngày sống trong sợ hãi, nghĩ rằng chúng ta căn bản không thể là đối thủ của quỷ dị."

"Thế giới loài người chắc chắn sẽ bị hủy diệt bởi quỷ dị."

"Nhưng bây giờ chúng ta có một đội quân như vậy, chúng ta phải tuyên truyền thật tốt."

Boss suy nghĩ một chút, sau đó biết phải làm gì tiếp theo.

Tuyên truyền.

Nhất định phải tuyên truyền rộng rãi.

Đối với người dân mà nói, đây chắc chắn sẽ giúp người dân phấn chấn hơn, xoa dịu sự bất an của họ và cho họ tràn đầy hy vọng vào tương lai.

“Vâng, tôi biết rồi.” Người đàn ông đáp lại, nói rất có lý, cho dù không hình dung ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không thành vấn đề, bọn họ thực sự cần làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng đối với người dân mà nói.

Họ cần những chiến sĩ mạnh mẽ, tin rằng đất nước có thể bảo vệ được họ là đủ rồi.

Hôm sau!

Các phương tiện truyền thông đều thổi phồng trên mạng.

Báo Quốc tế: Sức mạnh của bộ phận hành động thành phố H khiến người khác kinh động, trong thời gian nửa tháng đã tiêu diệt bốn mươi hai quỷ dị, không có binh sĩ thương vong.

Báo Phụng Hoàng: Nước tôi đã có sự đột phá lớn trong phương diện đối phó với quỷ dị.

Báo Thiên Hạ: “Bộ phận hành động thành phố H có thể sẽ trở thành phép màu để chiến thắng quỷ dị của nước chúng tôi.

Sức tuyên truyền rất mạnh.

Lúc mọi người mở mắt ra, chỉ cần mở điện thoại hoặc tivi thì đều có thể nhìn thấy những tin tức này.

Trên các diễn đàn xã hội đang thảo luận vô cùng sôi nổi.

‘Mẹ nó! Thật hay giả thế, tôi thấy tin tức nói là trong vòng nửa tháng, thành phố H đã tiêu diệt bốn mươi hai quỷ dị, không có người bị thương. Có mười mấy người bình thường không may đúng lúc ở bên cạnh khi quỷ dị xuất hiện, nên không thể chạy kịp.’

‘Đây không phải là dọa chúng ta chứ.’

‘Không, tôi là người thành phố H, những gì tin tức nói đều là thật. Chiến sĩ của bộ phận hành động rất mạnh, khi phát hiện ra quỷ dị đã lập tức tiêu diệt, hơn nữa còn rất nhanh chóng.’

‘Cho các người xem tấm hình, có phải là cảm thấy rất kinh khủng không? Đây là một toà bệnh viện bị bỏ hoang, nhìn những đám mây đỏ bao phủ trên bầu trời là biết rất khủng khiếp rồi. Tôi đoán chắc chắn là quỷ dị cấp ác linh, mây đỏ còn không ngừng lan rộng ra xung quanh. Bộ phận hành động đã lập tức đến hiện trường, rồi tiêu diệt quỷ dị, tất cả chỉ mất có một tiếng đồng hồ thôi.’

‘Đợi đã, trong tấm ảnh mà bạn đăng, sao tôi cảm thấy hình như các thành viên bộ phận hành động dũng cảm có hơi ngây người thế.’

‘Ôi, hình như đúng là vậy.’

‘Còn có cảm giác như kiểu, tôi còn chưa kịp phát huy thì chuyện đã được giải quyết rồi.’

‘Kính chào các anh hùng vĩ đại.’

‘Nếu không có họ, chúng ta sẽ không bao giờ biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì.’

Bộ phận hành động.

Mọi người đang ăn sáng, lúc nhìn thấy tin tức hiển thị trên điện thoại, ai cũng hơi ngây người, đầu vang lên ong ong.

“Tin tức này… đang nói chúng ta sao?” Tên đầu trọc trừng to mắt, tò mò hỏi.

Loảng xoảng!

Chén cơm rơi xuống đất, trong phút chốc vỡ tan tành.

“Hình như đúng là đang nói chúng ta.”

Bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

Đến bây giờ cũng không hiểu rõ.

Sao tự nhiên lại lên báo, hơn nữa còn là báo phát hành toàn quốc, sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đợi đã.

Đội trưởng Chu Cường đột nhiên đứng dậy, nhìn đám đồng đội đang ăn cơm, anh ta từ từ di chuyển ánh mắt, dừng trên người mỗi một đồng đội.

“Mọi người có phát hiện hình như không có thiếu đồng đội nào không.” Chu Cường từ từ mở miệng nói.

Khi anh ta nói xong những lời này.

Đám đồng đội đang ăn cơm đột nhiên kinh ngạc, ôi, hình như đúng là như vậy.

Bọn họ đã quen với việc hôm qua đồng đội còn ở bên cạnh, hôm sau lại âm dương cách biệt, cho dù đau khổ, không nỡ thì có thể làm gì, vì để bảo vệ người dân, bọn họ đã chuẩn bị hy sinh từ lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận