Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1210: Tôi muốn ứng tiền lương (2)

Tôi muốn ứng tiền lương (2)

“Nhưng cái chết của ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, đúng lúc càng làm cho thực lực của bổn tọa lớn mạnh.”

Trước đây Ma Tổ từng tiếp xúc với n Hồng.

Đơn giản mà nói thì là luân đạo.

Bản lĩnh của Ma Tổ rất lớn, trong lúc n Hồng không biết gì cả đã học được “Đại Hung Luyện Thể Pháp” của ông ta, chỉ là n Hồng đã đi trên con đường này rồi, nên Ma Tổ không tu luyện nữa, Ông ta muốn sau khi tìm về bản thể, thì trực tiếp nuốt chửng n Hồng, có được con đường tu luyện của ông ta, không cần bản thân từ từ tu luyện…

Chỉ là không ngờ, thế mà lại có người giúp ông ta làm chuyện này trước rồi.

Si bất an nhìn Ma Tổ, hơi thở trên người Ma Tổ ngày càng mạnh hơn, nếu Ma Tổ thật sự tìm về bản thể, đến lúc đó ai có thể cản trở ông ta đây?

Sau khi hấp thụ con đường tu luyện mà n Hồng rơi lả tả, Ma Tổ dường như đã ăn no uống đủ, tâm trạng vô cùng tốt, chỉ là ông ta vẫn đang nghĩ, rốt cuộc n Hồng bị ai giết chết.

“Đại Hung Luyện Thể Pháp” là kế truyền của Ma Vượn Tinh Không, phương pháp xác thịt dòng chính, da dày thịt thô, ai có thể giết ông ta?

Thôi.

Thật sự là nghĩ không ra.

Vẫn là đừng nghĩ thì hơn, dù sao cũng không có liên quan gì nhiều với ông ta.

Thành phố Dương!

Người dân trên đường nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều kinh ngạc ngây người. Một đám trẻ em đang bay lơ lửng trên không trung, bay qua bay lại, khiến bọn họ nhìn đến kinh hồn bạt vía, nhưng đám trẻ này lại chơi đến vô cùng vui vẻ.

“Đến rồi.”

Lâm Phàm đến trước một cửa tiệm bán đồ ăn buổi sáng, trong cửa tiệm không có ai cả, nhưng lại không có nghỉ làm, anh đẩy cửa vào gọi: “Cho hỏi, có ai ở đây không?”

Không có ai trả lời.

Vẫn yên lặng như cũ.

“Cho hỏi, có ai ở đây không?”

Lúc này, một người phụ nữ đi ra từ cửa tiệm bên cạnh: “Người nhà của anh ta không có ở đây, sáng nay bọn họ phát hiện đứa nhỏ trong nhà biến mất nên đã đi ra ngoài tìm rồi, tôi nghĩ…”

Đột nhiên!

Người phụ nữ che miệng, mắt trợn tròn, đứa con trai đã biến mất của nhà hàng xóm đang ở đây, sau đó dì ấy ngẩng đầu nhìn đám trẻ con đang bay lơ lửng trên bầu trời, kinh ngạc đến không biết phải nói gì.

“Dì Chu, bố con đâu ạ?”

Dì Chu vội vàng lấy điện thoại ra, hiển nhiên là gọi cho người nhà của đứa nhỏ. Cuộc gọi vừa thông, giọng điệu của dì ấy đã vô cùng kích động, nói với bọn họ là đứa nhỏ nhà các người về rồi, mau về đây đi.

“Thằng nhóc này, con chạy đi đâu vậy, bố mẹ con sốt ruột đến sắp điên rồi.” Dì Chu thở phào nhẹ nhõm, tìm được là tốt rồi, dì ấy cũng rất thích thằng nhóc này, dù có hơi nghịch ngợm, nhưng mà rất đáng yêu.

“Dì, con bị người xấu bắt đi, là do anh trai này và ông cụ này đã cứu con.” Đứa nhỏ vẫn biết rõ lúc đó xảy ra chuyện gì.

Dì Chu nói: “Cảm ơn hai người.”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Không có gì, bất kỳ ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ làm như vậy thôi.”

Không bao lâu sau.

Hai người lớn chạy từ phía xa đến, rất gấp gáp, đặc biệt là người phụ nữ đã đỏ bừng mắt, giống như luôn khóc nãy giờ.

“Bố, mẹ.”

Đứa nhỏ nhìn thấy bố mẹ, vui vẻ vẫy tay. Sau khi bố mẹ của đứa nhỏ hiểu rõ tình huống thì vô cùng biết ơn Lâm Phàm, đối với bọn họ, đứa nhỏ mất tích giống như gia đình tan nát vậy.

Sau khi tạm biệt bố mẹ đứa nhỏ, rồi vẫy vẫy tay với đứa nhỏ, bọn Lâm Phàm còn phải đưa mấy đứa nhỏ khác về nhà.

“Bà xã, anh cảm thấy cậu ấy trông quen quá.” Người đàn ông nhìn bóng lưng đang đi xa, vẫn luôn suy nghĩ xem người đó là ai.

“Em cũng có cảm giác này.”

Đột nhiên, người đàn ông vỗ đùi một cái, nói: “Anh nhớ ra rồi, cậu ấy là Lâm Phàm, Lâm Thần của chúng ta, hèn chi anh thấy quen như vậy.”

Chỉ là khi họ ra tìm lần nữa thì đã không thấy bóng dáng của Lâm Phàm nữa rồi.

Chín mươi chín đứa nhỏ không phải ở trong cùng một thành phố, mà là ở các thành phố khác nhau, đối với người bình thường, chuyện này đúng là rất phiền phức, nhưng đối với Lâm Phàm thì lại rất đơn giản.

Anh lần lượt đưa những đứa trẻ về đến tay người thân của chúng.

Chỉ còn lại những đứa trẻ của thành phố Duyên Hải là chưa đưa về. Bây giờ, sau khi đưa đứa nhỏ này về xong là có thể đưa những đứa nhỏ còn lại về đến tay người thân của chúng ở thành phố Duyên Hải rồi.

“Lâm Phàm, chỗ này cũ nát quá.” Ông Trương nhìn hoàn cảnh xung quanh, không tốt như chỗ ở Thanh Sơn.

Lúc này, nơi bọn họ đến là một ngôi nhà gỗ được dựng dưới cây cầu trong thành phố.

Xung quanh chất đầy các loại phế liệu.

Giống như một trạm thu gom rác thu nhỏ vậy.

“Bà nội, cháu trở về rồi.” Đứa nhỏ đập cửa, nhưng bên trong không có tiếng trả lời, vô cùng yên tĩnh.

Lâm Phàm đẩy cửa, trong nhà nhìn một cái đã thấy hết, không có một ai.

“Bố mẹ của em đâu?” Lâm Phàm hỏi.

Đứa nhỏ nói: “Bố mẹ em đều mất rồi, em vẫn luôn sống cùng bà nội.”

Lâm Phàm sở đầu cậu bé, không ngờ cậu lại có cảnh ngộ thế này, Sau đó anh hỏi Ý Chí xem bà nội của đứa nhỏ đâu, Ý Chí rất muốn nói với Lâm Phàm, ta không phải là công cụ của ngươi, càng không thể cung cấp cho ngươi bất kỳ phương tiện gì.

Nhưng mà…

Hy sinh chuyện nhỏ vì chuyện lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận