Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1199: Đồng chí này không biết điều gì cả

Đồng chí này không biết điều gì cả

Người phụ trách thành phố Huy là một người trung niên. "Theo điều tra, Chiến Binh Ánh Sáng là do một đám trẻ triệu hồi đến. Tình hình lúc đó rất nguy hiểm. Quái vật dung hợp đã tấn công những đứa trẻ đó, đứa trẻ cầm đầu đã gào lên, Chiến Binh Ánh Sáng, sau đó một luồng sáng xuất hiện. "

Tiêu Hồng, Vương Tiểu Quân, và nhiều người khác.

Người phụ trách thành phố Đồng Dương nói: "Kỳ lạ, nếu là như vậy thì khác với tình hình ở đây chúng tôi gặp phải, nhưng các thành viên của chúng tôi gặp nguy hiểm, không có ai triệu hồi Chiến Binh Ánh Sáng, anh ta vẫn xuất hiện dù không có lý do, tôi nghĩ việc này có lẽ không liên quan đến việc ai gào lên. "

Tiêu Hồng nói: "Thật khó nói, tôi có hai cách nghĩ không thành thục lắm, tình hình của thành phố Huy có thể là Chiến Binh Ánh Sáng được triệu tập bởi đám trẻ, bởi vì Chiến Binh Ánh Sáng có nói nếu tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ có phép màu, còn ở bên chúng tôi, tôi mạnh dạn đoán rằng có lẽ trong số những thành viên gặp nguy hiểm có người quen biết Chiến Binh Ánh Sáng, nhưng anh ta không biết đối phương là Chiến Binh Ánh Sáng, cho nên khi gặp nguy hiểm, Chiến Binh Ánh Sáng đến để cứu anh ta... "

Nói rất có lý.

Nhưng bây giờ...

Họ không biết rằng Chiến Binh Ánh Sáng đang gặp rắc rối.

Trong nhà hàng.

Quản đốc đang khiển trách Chiến Binh Ánh Sáng của chúng ta.

Người quản đốc này là một phụ nữ trung niên đã ly hôn, không có con cái, luôn luôn độc thân, chưa tìm được tình nhân để tái hôn, ngoại hình cho bốn điểm, trang điểm đậm thì cho ba điểm rưỡi.

Lúc này, chị quản đốc Trần từ trên cao nhìn xuống Lâm Phàm, "Cậu nói xem chuyện gì đã xảy ra, đưa thức ăn lên cho khách, rồi cậu biến mất, đĩa thức ăn cũng bị cậu làm vỡ trước mặt khách, cảnh tượng này để lại ảnh hưởng rất xấu, khách vô cùng tức giận, nếu không nhờ tôi ém giúp cậu, chuyện này bị giám đốc biết được, coi chừng cậu bị đuổi việc. "

“Tôi có việc rất gấp phải làm.” Lâm Phàm nói.

"Đây không phải là lý do. Cả cửa hàng này chỉ có mình cậu gấp thôi hả, cho dù là việc gấp, ít nhất cậu cũng phải đưa thức ăn tới bàn cho khách, giữa cậu và khách chỉ cách có một bước nữa thôi." Giọng điệu của chị Trần vô cùng nghiêm khắc, đồng thời còn quan sát biểu hiện của Lâm Phàm, quan trọng là phải làm đến cùng, không thể nói là do quá gấp, dù sao khi con chó gấp gáp nó còn nhảy tường nữa, nhỡ đâu cậu ta bỏ việc thì sao.

“Ừm, cũng đúng, lúc đó tôi không ngờ tới.” Lâm Phàm trầm ngâm suy nghĩ, Quản đốc Trần rất có lý, quả thật là chỉ cần bước một bước nữa, đặt bát đĩa lên bàn là xong rồi.

"Ừm, cậu còn có thể nhận biết được lỗi sai của mình thì cậu còn có thuốc chữa, sự việc này có rất nhiều người đã chứng kiến, chỉ sợ là có người gửi khiếu nại tới chỗ của giám đốc, cửa hàng của chúng ta là cửa hàng lâu đời, về chất lượng dịch vụ, khách hàng là thượng đế, hành vi của cậu vô hình trung đã gây ra tổn thất cho cửa hàng, nhưng đừng lo, tôi sẽ giải quyết vấn đề này cho cậu."

Quản đốc Trần thấy mặt mày Lâm Phàm tái mét, nghĩ rằng cậu ấy chắc hẳn đang rất lo lắng, vì vậy đã xoa dịu nội tâm đang bồn chồn của cậu ấy, sau đó nói:

"Như này đi, đừng lo lắng, tối nay đến ký túc xá của tôi, tôi cùng cậu uống vài ly rượu, nói chuyện vui vẻ."

Lâm Phàm thắc mắc: "Chi vậy?"

“Làm việc đi!” Quản đốc Trần mỉm cười, cười rất xấu xa, những nhân viên phục vụ bình thường đó, sao dám giành người với bà ấy.

Không đợi Lâm Phàm nói thêm.

Quản đốc Trần rời đi.

Ngày hôm sau!

Tại nhà hàng.

“Lâm Phàm, quản đốc gọi anh qua.” Một người phục vụ chạy tới: “Tôi thấy sắc mặt của quản đốc rất xấu, có thể anh sẽ gặp điều không may, cẩn thận một chút.”

“Cảm ơn.” Lâm Phàm gật đầu.

Trong một văn phòng đơn giản.

Quản đốc Trần đẩy phong bì đến trước mặt Lâm Phàm, "Công ty đã quyết định sa thải cậu. Hôm qua có khách đến khiếu nại, cậu làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến ấn tượng của nhà hàng, không thể giữ cậu lại, trong đây có 100 đồng, đó là tiền lương của cậu còn dư lại sau khi bồi thường cho khách, thu dọn đồ đạc đi."

Bà ta có ý với Lâm Phàm.

Tối qua đã nói rõ đến vậy rồi.

Cậu lại để bà đây mặc đầm ngủ gợi cảm đợi cậu cả đêm, gan dạ, thật là gan dạ, chắc tưởng bà đây không dám làm gì cậu, bây giờ sa thải cậu ngay.

Chưa đi làm được mấy ngày đã không hiểu chuyện như vậy, không có tiền đồ.

“Nghiêm trọng đến vậy sao, thật xin lỗi, làm phiền rồi.” Lâm Phàm nhận lấy phong bì, gật đầu với quản đốc Trần rồi rời khỏi văn phòng.

Quả quyết như vậy khiến quản đốc Trần hơi mông lung .

Chết tiệt!

Hống hách dữ vậy.

Nếu cậu cầu xin tôi thì tôi có thể thu hồi quyết định này, ai mà ngờ được tên này lại không hề quan tâm.

Đáng thương!

Tính toán sai rồi.

Các nhân viên phục vụ nữ trong nhà hàng nhìn thấy Lâm Phàm rời đi.

Trong lòng cảm thấy rất buồn.

Cuối cùng thì anh chàng đẹp trai cũng đi rồi, niềm an ủi duy nhất là anh chàng đẹp trai chưa bị bà già xơi, đây là niềm an ủi lớn nhất đối với họ.

Trên đường.

“Haiz, công việc bây giờ thực sự khó khăn.” Lâm Phàm vò đầu, xách theo cái hộp, anh không biết đi đâu, nhưng trước tiên phải tìm một công việc, chỉ có những người chăm chỉ mới xuất sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận