Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 729: Cậu thực ra rất tốt (2)

Cậu thực ra rất tốt (2)

Trịnh Đồ thầm nghĩ rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì, ít nhất cho đến bây giờ ông ta không thể nhìn ra ý đồ của đối phương. Lúc này nhịp tim của ông ta đập rất nhanh, nhanh đến có chút dọa người.

Tính mạng sớm đã không còn trong tay mình, nhất định phải nghĩ cách ổn định lại.

“Rất hoan nghênh, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi.” Trịnh Đồ nói.

“Tốt quá, nào, chúng ta làm một vò đi.” Lâm Phàm nghe vậy mặt mày hớn hở, thật sự rất vui, đối với anh mà nói, anh chưa bao giờ gặp phải đối thủ mạnh như vậy. Màn cọ xát vừa rồi khiến anh rất hài lòng, thực lực của đối phương thực sự rất tốt.

Ở tình huống hiện tại, Trịnh Đồ không thể không nghe theo.

Cậu nói uống một vò vậy thì uống một vò.

Đánh không lại cậu còn có thể uống không lại cậu sao.

Ngay sau đó.

Bắt đầu uống rượu.

Ừng ực!

Ừng ực!

Những người đi theo không dám nói một câu, chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh chờ.

Một lát sau.

Lâm Phàm uống một lúc mặt ửng đỏ, cảm thấy quá đã, chưa bao giờ anh uống sảng khoái như vậy, mười mấy vò rượu nằm trên mặt đất, uống như vậy cũng có chút dọa người rồi.

“Lấy thêm mấy vò nữa đến đây.” Trịnh Đồ hét lớn.

Người đi theo tỏ vẻ lúng túng, đưa mấy hũ rượu cuối cùng tới, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, đây là những vò rượu cuối cùng rồi.”

“Đi qua một bên, đừng quấy rầy tôi và anh Lâm uống rượu.” Trịnh Đồ quát mắng.

Người đi theo ngoan ngoãn rời đi.

“Không ngờ ở hành tinh này lại có người như cậu, không tồi, thật sự là không tồi. Trịnh Đồ tôi coi tất cả các người đều là con kiến nhưng bây giờ anh Lâm không phải vậy mà là cái này.” Trịnh Đồ vỗ vào bả vai Lâm Phàm, khuôn mặt đỏ bừng nhìn nhau, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Ông ta đã nói rồi, uống hai mươi vò rượu ông ta đã say hoàn toàn rồi.

Cho dù thực lực của ông ta có mạnh đến thế nào.

Nồng độ rượu ông ta đích thân sản xuất rất cao, hơn nữa uống nhiều như vậy, đã vượt qua giới hạn của Trịnh Đồ rồi. Trước đây ông ta uống nhiều nhất cũng chỉ mấy vò mà thôi nhưng mà gặp phải thiếu niên nghiện rượu như Lâm Phàm, sao có thể nói không uống thì không uống chứ.

Giống như trước đó ông ta đã nói.

Thực lực thua kém chỉ có thể nói là bản lĩnh không bằng người ta nhưng trên bàn rượu, ông ta cũng sẽ không nhận sợ, có gan thì đến đi, ai sợ ai.

Được thúc đẩy bởi tâm thái này nên tự nhiên uống càng ngày càng nhiều hơn.

Đến cuối cùng, Trịnh Đồ uống đến mức bắt đầu nói lắp rồi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Ông nói chuyện thật là khó nghe, may mà tôi cũng không phải là loại người tùy tiện nổi giận, nếu không rất có khả năng ông sẽ bị đánh đấy.”

“Đánh? Ai dám đánh tôi.” Trịnh Đồ rất bá đạo dáng vẻ giống như đã quên mất vừa rồi mới bị Lâm Phàm đánh cho tơi bời.

“Phải khiêm tốn.” Lâm Phàm khuyên bảo nói.

Những người đi theo sớm đã quen với sự độc đoán của đại nhân nhà mình rồi, nhưng tình huống bây giờ không giống, rõ ràng vừa mới bị người ta hung hăng đánh cho một trận, sao còn có thể tự tin như vậy chứ.

Xem ra đây chính là say rượu quên chuyện, rất dễ dàng quên những chuyện bi thảm đã qua.

Từ đó xem như chưa từng xảy ra.

Vẫn độc đoán như cũ, coi trời bằng vung.

Một lúc sau.

Lâm Phàm thấy cũng không còn sớm nữa, anh ra ngoài lâu như vậy, ông Trương nhất định sẽ rất lo lắng, cũng nên trở về rồi, dù sao lần này đi ra ngoài thật sự rất vui vẻ.

Không chỉ cùng cao thủ cọ xát mà còn có thể uống rượu ngon như vậy.

Người Tinh Không trước mắt tính khí nóng nảy, nói năng kiêu ngạo phách lối nhưng ít nhất cũng tương đối hiếu khách.

Đây chính là ưu điểm.

“Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, các người chăm sóc tốt cho ông ta nhé, có thời gian tôi sẽ tìm đến chỗ các người chơi.” Lâm Phàm nhìn những người đi theo đứng bên cạnh, mỉm cười nói.

Sau đó nhìn về phía Trịnh Đồ đã mệt mỏi buồn ngủ, nhìn ông ta vẫy vẫy tay, nhảy lên, bay lên trông trung, nhảy về phía xa.

Những người đi theo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bọn họ biết đối phương không phải là bay về mà là mượn sức bật ở chân để nhảy lên không trung, sức mạnh như vậy khiến người ta nhìn mà kinh ngạc, có chút lợi hại.

Đại nhân nhà mình thật là thê thảm.

Đây là điều mà bọn họ cũng không ngờ tới.

Bị đánh cũng thôi đi.

Lại còn bị chuốc cho say mèm.

Haizzz…

Cũng may còn có thể giữ được tính mạng, ngược lại là điều duy nhất có thể biện minh được.

Còn Bạch Giao… Sau khi Trịnh Đồ bị đánh, nhân lúc sức mạnh bị gián đoạn, nó đã lập tức bỏ trốn mất dạng, đến Thiên Trì cũng không dám quay về.

Loài người à, Bạch Giao ta cảm ơn mười tám đời tổ tiên các ngươi nhé.

Đây thật sự là lời cảm ơn chân thành.

Nếu không nhờ có Lâm Phàm, nó sẽ không được nhìn thấy mùa xuân thứ ba nữa.

Nghĩ kỹ lại, hình như lần nào cũng đều là người này cứu mạng nó, nếu không nó đã mất cái mạng nhỏ này từ lâu rồi.

Nhân lúc đại nhân say rượu ngủ say.

Những người đi theo ông ta thảo luận với nhau.

Ban đầu, suy nghĩ của bọn họ khi đến hành tinh này rất đơn giản, đó là người địa phương ở đây cho dù có sức mạnh thì cũng chưa chắc có thể ngang tàng đến đâu. Nhưng không ngờ bọn họ lại gặp phải thứ doạ người như vậy.

May mà cuối cùng đối phương không lấy mạng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận