Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 228: Ý nghĩ sâu xa của đại ca... (2)

Lâm Phàm vỗ nhẹ bả vai mẹ Tiêu nói: “Cháu đã hỏi Đại Long có tiền chữa bệnh hay không, anh ta nói rằng không có, cháu liền nghĩ sao có thể như vậy được, cho nên đã dẫn bọn họ đến nơi này. Dì à, tất cả tiền thuốc men đều để cho chúng cháu thanh toán, đồng thời cháu cũng có chút hiểu biết về bệnh máu trắng, cháu cũng đã từng hiến máu cho một cô bé để điều trị bệnh máu trắng này, hiệu quả rất tốt, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cháu về bệnh máu trắng mà nói thì muốn tìm tế bào gốc thích hợp để tạo máu là rất khó, cho nên cháu đã mang máu của tất cả nhân viên tới đây.”

“Tranh thủ tìm xem có tế bào gốc nào thích hợp để tạo máu hay không.”

“Để chữa khỏi bệnh của dì.”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Giờ khắc này, các thành viên đang đứng bên giường bệnh phía trong đều nhìn về phía Lâm Phàm.

Có người há mồm.

Có người trợn to mắt.

Nếu có người nói cho bọn họ rằng anh Phi sẽ nói ra những lời này, vậy thì bọn họ thà tin rằng mặt trời mọc ở đằng tây còn hơn.

Tiêu Đại Long cúi đầu, thân thể run rẩy, hít sâu một hơi cố làm cho mình bình tĩnh trở lại, vỗ nhẹ tay mẹ rồi nói: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc cho mình thật tốt, công ty đã sắp xếp con đi công tác ở nơi khác, phải rất lâu sau mới có thể trở về, mẹ nhất định phải chăm sóc cơ thể thật tốt đó.”

Anh ta biết, anh Phi nói ra những lời này cũng đã là ban cho anh ta sự nhân từ to lớn nhất rồi.

Bộp bộp!

Lâm Phàm vỗ vào vai Tiêu Đại Long nói: “Sao anh có thể bất hiếu như vậy chứ, dì đã ngã bênh như vậy rồi mà anh còn muốn đi ra ngoài làm việc, đương nhiên, cố gắng làm việc đúng là một chuyện tốt, nhưng công việc cũng không quan trọng bằng chuyện phải chăm sóc tốt cho bố mẹ của mình, anh hãy ở lại bệnh viện để chăm sóc dì cho thật tốt đi nhé.”

“Hả?” Tiêu đại Long trợn mắt, ngây ngẩn nhìn Lâm Phàm.

Xin hãy thứ lỗi cho anh ta vì đã làm ra vẻ mặt như vậy.

Không phải anh ta chưa từng va chạm xã hội bao giờ.

Mà là lời nói của anh Phi thật sự làm cho anh ta không thể hiểu nổi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Dì à, nếu như không có chuyện gì thì dì cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, bây giờ bọn cháu sẽ đi tìm bác sĩ để tìm xem có ai phù hợp hiến tế bào gốc tạo máu hay không, yên tâm đi, dì sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm nhẹ giọng nói với đông đảo các thành viên có mặt tại đây:

“Yên lặng lui ra ngoài hết đi, không nên quấy rầy các bệnh nhân nghỉ ngơi.”

Đây là hành động lễ phép đến cỡ nào cơ chứ.

Làm cho người ta cảm động đến muốn khóc luôn.

Thân là một gián điệp, Từ Kiến có năng lực suy đoán cực mạnh, đồng thời cũng hiểu rất rõ ràng rằng Chúc Phi là người tàn nhẫn như thế nào, mà bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nói thật, đến cả anh ta cũng không thể hiểu nổi.

Cuối cùng là đang giấu giếm cái gì đây?

Cuối cùng là anh ta muốn giao dịch như thế nào.

Kiểm tra tế bào gốc tạo máu?

Chờ chút.

Đột nhiên.

Hình như anh ta đã phát hiện ra chuyện gì đó làm cho người ta kinh hoàng.

Dựa theo suy đoán lúc trước của anh ta thì quả nhiên là có liên quan với bác sĩ, đây là muốn thừa dịp thời điểm hỗn loạn mà hoàn thành giao dịch hay sao?

Anh ta thừa dịp không có ai, lặng lẽ lui ra ngoài.

Gửi tin tức cho cấp trên, người biết anh ta là gián điệp.

[Cảnh giác với bác sĩ.]

Vương Mãnh không thể hiểu nổi hành động của anh Phi, cho tới bây giờ, anh Phi sẽ không làm chuyện gì mà không có lợi cho mình, mà bây giờ người như vậy lại làm chuyện này chỉ vì một tên đàn em.

Cuối cùng thì còn có hàm ý gì trong đó nữa không.

Ngay sau đó.

Tiếng nói của đám đàn em truyền đến bên tai anh ta.

“Tôi cảm động đến muốn khóc luôn rồi, không nghĩ tới một người lạnh lẽo vô tình như anh Phi vậy mà lại có tình có nghĩa như vậy, Đại Long phạm sai lầm, không chỉ không bị phạt mà anh Phi lại còn đồng ý chi tiền ra để cứu mẹ của anh ta.”

“Đúng vậy đó, tôi còn tưởng rằng Đại Long sắp xong đời rồi cơ chứ.”

“Đây chính là nghĩa khí đấy , đại ca thật là nghĩa khí, để tôi xem còn ai dám nói anh Phi của chúng ta không có đạo nghĩa nữa chứ.”

“Tôi chấp nhận vì anh Phi mà xông pha khói lửa, cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng tuyệt đối không chau mày.”

Đám đàn em thật cảm động.

Yêu cầu của bọn họ thường thường đều rất đơn giản, chính là hy vọng có thể đi theo một vị đại ca có nghĩa khí, mà mọi chuyện mà Lâm Phàm làm bây giờ, đã triệt triệt để để thỏa mãn hình tượng đại ca ở trong lòng họ.

Vương Mãnh trầm ngâm một lát, sau đó ánh mắt chợt sáng lên.

“Mình hiểu được rồi, thì ra tất cả những chuyện mà anh Phi làm đều có ý nghĩa sâu xa.”

Bây giờ thì anh ta đã nể phục hoàn toàn anh Phi rồi.

Anh Phi không hổ là anh Phi, suy nghĩ thật sự là quá sâu sắc, đến cả anh ta cũng khó có thể tưởng tượng ra được.

Khi bác sĩ biết được đám người của tập đoàn Phi Long đều đến để hiến tế bào máu gốc tạo máu cho một bệnh nhân máu trắng.

Thì bọn họ đều sợ ngây người.

Lạ thật nha.

Những con người cặn bã, phá hư sự hài hòa của xã hội này, lại có lòng nhân hậu như vậy sao?

Ông ta không tin.

Cho đến khi...

“Viện trưởng, cần chi viện, người hiến máu quá nhiều, chúng tôi sắp không kham nổi rồi, mau kêu thêm người đến đây đi.”

Bác sĩ nhìn cả đám người rồng rắn dài không thấy nổi đuôi đâu.

Thì có hơi tuyệt vọng.

Nhiều người như vậy cần phải làm kiểm tra đến khi nào bây giờ?

Bởi vì sự suy đoán của người gián điệp là Từ Kiến đây mà đã dẫn đến chuyện có thêm một đám người ẩn núp ở bệnh viện, điều này đã tạo thêm một quan cảnh đặc sắc trong bệnh viện, nơi mà những người nhà bệnh nhân đang bận tới vắt chân lên cổ vì để trị bệnh cho người nhà của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận