Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 655: Một quyền đánh chết Hỏa Ma (2)

Một quyền đánh chết Hỏa Ma (2)

Bọn Lâm Phàm ăn trứng gà xong, đi về phía bên trong núi, tạm thời vẫn chưa gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Kỳ lạ, có nhiều cường giả Tinh Không tới đây như vậy, tại sao không gặp được ai nhỉ?” Độc Nhãn Nam suy nghĩ sâu xa, cảm giác vấn đề này không tầm thường.

Mà không chỉ có những cường giả Tinh Không kia.

Các cường giả đỉnh cao của các quốc gia cũng đều tụ tập ở đây.

Đều là nhăm nhe vào bảo vật bên trong núi Trường Bạch, dùng để tăng thực lực. Chuyện này giống như khi trò chơi vừa bắt đầu, tất cả mọi người tại điểm xuất phát, mà những cường giả Tinh Không kia giống như Boss.

Có thể xuất hiện tùy ý trong núi Trường Bạch.

Thực lực mạnh hơn bọn họ.

Nếu gặp phải, e rằng bọn họ sẽ gặp bất trắc, nhưng mà nếu đối phương giống như Ngô Thắng thì lại dễ nói chuyện.

“Đợi một chút.”

Độc Nhãn Nam ngồi xổm xuống, đưa tay ra xem xét trên mặt đất. Lúc này trên mặt đất có vết bỏng, có dấu vết chiến đấu, dựa vào tình huống hiện tại, xem ra vừa phát sinh một trận chiến đấu kịch liệt.

“Chỗ này vừa có đánh nhau.”

Lâm Đạo Minh nói: “Đúng vậy, còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta.”

“A!”

Đúng vào lúc này, có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Bọn họ liếc nhau, trên mặt hiện lên sự cảnh giác, sau đó đều ăn ý cùng gật đầu, chạy về phía phát ra tiếng kêu vừa rồi.

Khi chạy đến nơi đó.

Bọn họ nhìn thấy một màn chấn động.

Thánh Kỵ Sĩ bị một sinh vật hình người toàn thân đều bốc lửa bắt lấy hai tay, đột nhiên dùng sức, hai tay bị xé rời ra, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả mắt đất.

“Cứu tôi!”

Đám người Độc Nhãn Nam đến, khiến Thánh Kỵ Sĩ đang trong tuyệt vọng nhìn thấy được tia hy vọng.

Nhưng hiển nhiên Hỏa Ma không muốn để đối phương sống sót, lửa trong cơ thể bùng lên, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ áo giáp, ngọn lửa thiêu đốt áo giáp, trong nháy mắt Thánh Kỵ Sĩ đã biến thành tàn tro màu đen.

Hỏa Ma vứt bộ đồ trên tay xuống, nhìn đám người Độc Nhãn Nam vừa đột nhiên xuất hiện.

Không hề nói nhiều, đánh thẳng về phía bọn họ.

Vô cùng phẫn nộ.

Giống như đồ vật quan trong nào đó bị người ta đánh cắp vậy, biểu tình dữ tợn, khủng bố, trên người tỏa một loại khí tức khiến người ta không rét mà run.

“Cẩn thận.” Độc Nhãn Nam hô lên.

Thực lực của Hỏa Ma rất mạnh, cho dù không giao thủ thì cũng có thể cảm nhận được thực lực của đối phương khủng bố đến thế nào.

“Ôi! Thật đáng sợ, Lâm Phàm, ta sợ.” Ông Trương rất nhát gan, khi nhìn thấy cảnh Hỏa Ma tay không xé rách Thánh Kỵ Sĩ đã khiến ông ta bị dọa đến mức mặt trắng bệch, run rẩy trốn ở sau lưng Lâm Phàm, không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.

“Ông Trương, đừng sợ, có tôi bảo vệ ông.” Lâm Phàm nói.

Sau đó sắc mặt anh nghiêm túc nhìn Hỏa Ma vọt tới, trầm giọng nói: “Sao mày dám dọa sợ bạn tốt nhất của tao!”

Lời vừa dứt.

Lâm Phàm đứng trước mặt mọi người, đối mặt với chấn động của Hỏa Ma, không chút gì sợ hãi, giơ hai tay lên trực tiếp khóa chặt Hỏa Ma lại.

Lạch cạch!

Bắt lấy hai tay Hỏa Ma.

Mặc kệ lửa của Hỏa Ma thiêu đốt thân thể mình.

“Mày không sợ lửa của tao?” Hỏa Ma nhìn Lâm Phàm không hề quan tâm đến ngọn lửa đang thiêu đốt, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, như thể không ngờ tới có người sẽ như vậy.

Lâm Phàm nói: “Lửa của mày có gì đáng để sợ. Mày chỉ dựa vào việc mượn lửa để bắt nạt người khác, mày còn dám dọa bạn tốt nhất của tao sợ phát khóc, mau xin lỗi đi.”

Trong lòng Hỏa Ma nghi ngờ.

Dọa người khác khóc thì liên quan gì đến tao.

Nhưng tình huống bây giờ rất không thích hợp, Hỏa Ma cũng không nghĩ được nhiều như vậy, tức giận gào lên, ngọn lửa tăng vọt, đủ để đốt cháy vạn vật thành tro, nhưng khi chạm vào Lâm Phàm lại không có tác dụng gì.

“Đừng tưởng chỉ có mình mày có thể tạo ra lửa, tao cũng biết, nhưng tao không muốn cho mày xem.”

Lâm Phàm không để ngọn lửa của đối phương vào mắt, nhiệt độ ngọn lửa của anh còn cao hơn của đối phương nhiều.

“Lâm Phàm, đánh nó cho tôi.” Ông Trương hô lên, “Nó dọa tôi sợ.”

“Được.”

Anh đều sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của ông Trương.

Nhưng vào lúc này.

Lâm Phàm nhấc chân lên, đầu gối đánh vào phần bụng của Hỏa Ma, một âm thanh trầm nặng vang lên, Lâm Phàm buông cổ tay Hỏa Ma ra. Hỏa Ma trừng lớn mắt, giống như gặp phải một đòn nặng nề, khom lưng, không ngừng lùi lại.

“Có lợi hại không?” Lâm Phàm quay đầu lại hỏi.

Ông Trương vẫy tay nói: “Lợi hại!”

Bọn Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, lại có thêm một phần hiểu biết đối với thực lực của Lâm Phàm, thật quá mạnh, mạnh đến mức không còn là người nữa, lúc bọn họ đối mặt với Hỏa Ma cũng cảm giác được một lực áp lực rất lớn.

Loại áp lực đó khiến nhiều người đều trở nên vô dụng.

Cho dù bốn người bọn họ liên thủ, cũng không phải đối thủ của Hỏa Ma, thậm chí có thể bị trấn áp rất thảm, nhưng với Lâm Phàm này, Hỏa Ma giống như không có chỗ để phản kháng, hơi thê thảm.

Hỏa Ma tức giận.

Sắc mặt vô cùng âm trầm, ngọn lửa thiêu đốt trên người, khuôn mặt có sự thay đổi lớn, vọt về phía Lâm Phàm, mỗi một bước hạ xuống đều để lại dấu chân thiêu đốt trên mặt đất.

Trong nháy mắt.

Hỏa Ma xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, đưa tay ra nắm giết, đối với nó mà nói, nhân loại đều là kẻ yếu, bây giờ nó lại bị nhân loại coi thường bắt nạt, chuyện này khiến nó không thể dễ dàng tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận