Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1259: Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta

Lão tổ Vu Thần tộc: Ta giữ cậu ta lại, các người đi bắt người bên cạnh cậu ta

Nhân Sâm Vương chửi thầm, nhưng khi gặp phải chuyện như vậy thì đây là hành động rất đúng đắn. Lời nói rất cao thượng, có tính đe dọa cao.

Chẳng qua nói những lời này với một cô bé cũng không có tác dụng gì.

Dọa nạt thì có ích gì.

“Cảm ơn Nhân Sâm Vương.”

“Hãy nhớ lấy, chuyện hôm nay không được nói với bất cứ ai, chỉ được giữ ở trong lòng mà thôi.”

“Ban tặng hai mươi năm sinh mệnh.”

Nhân Sâm Vương nhìn thấy ông cụ nằm trên giường đã không còn hơi thở nữa, nếu muốn cải tử hồi sinh, e là phải làm tổn thương đến căn cơ, không có cách nào, nếu bị lừa đến đây thì phải chịu thôi.

Chết tiệt!

Sau này tuyệt đối sẽ mặc kệ những chuyện này.

Phí sức mà không thu được kết quả gì, Nhân Sâm nó chỉ muốn trung thành đi theo chủ nhân làm mưa làm gió, còn làm việc tốt các thứ thì để người khác đi.

Lúc này.

Nhân Sâm tự chặt một tay của mình, biến thành một ánh kim quang bay vào trong người ông cụ.

“Xong rồi.”

Vừa dứt lời.

Nhân Sâm Vương biến thành kim quang rời đi.

Cô bé vội vàng nhìn ông cụ... Nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng bệch của ông cụ nay dần dần có huyết sắc trở lại, hơn nữa còn hô hấp được, có thể coi như cướp người lại từ tay Diêm vương.

Hiệu quả quá mạnh khiến người ta sợ hãi.

Đây chính là công hiệu thật sự của Nhân Sâm Vương.

Cho dù là người chết cũng có thể cứu sống được.

Thành phố Duyên Hải.

Linh hồn trở về với cơ thể Nhân Sâm, vốn là rất nhiều sinh lực nhưng trong nhất thời, cả người trông có vẻ rất suy sụp, nó cưỡi trên người Tà Vật Công Kê, cả người lung lay như sắp ngã, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể té nhào xuống.

"Nhân Sâm, mày..." Lâm Phàm phát hiện ra điều khác thường của Nhân Sâm, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên nó lại trở nên yếu ớt như thế.

Vào lúc Nhân Sâm định lên tiếng.

Một ánh sáng huyền diệu từ trên trời chiếu xuống xông mạnh vào người Nhân Sâm.

Nhân Sâm cưỡi trên Tà Vật Công Kê, mạnh đến nỗi rung lên, trên người nứt ra kim quang, vốn là kim quang hộ thể lại hoàn toàn trở thành Thần đạo kim thân.

Sau đó tan biến không để lại dấu vết.

Tinh khí hoàn toàn dồi dào.

“Vậy cũng được sao?”

Nhân Sâm kinh hô, hoàn toàn không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.

Hơn nữa còn là chuyện khó mà tin được.

Tín ngưỡng của cô bé đó đối với nó thế mà đạt đến mức độ như vậy.

Hơn nữa ánh sáng vừa mới xông vào người nó hình như là công đức...

Lâm Phàm cười cười.

Anh có thể cảm nhận được.

Lúc nãy chắc chắn Nhân Sâm đã lén lút đi làm việc tốt rồi.

Chỉ là không nói ra mà thôi.

Nhưng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống thì anh nhìn thấy và cũng cảm nhận được, đó là phần thưởng ban tặng cho Nhân Sâm.

Thần đạo huyền diệu vô cùng.

Nếu Nhân Sâm suy nghĩ, tìm hiểu kĩ hơn thì sẽ biết đây là chuyện gì.

Kim quang chói mắt.

Những người dân thành phố thấy tình huống này đều sợ đến ngây người.

“Là Nhân Sâm Vương…”

Cũng không biết là ai hô to một tiếng.

Những người dân thành phố này đều quỳ xuống khấn vái.

Nhân Sâm rất nổi tiếng, ít nhất thì ở thành phố Duyên Hải này nó còn nổi tiếng hơn Lâm Phàm nhiều. Đó là chỗ đáng sợ của tín ngưỡng, cho dù bạn làm rất nhiều việc tốt cho dân thật nhưng cũng không nổi tiếng bằng tín ngưỡng của họ.

Cũng như bây giờ.

Nếu Lâm Phàm đi dạo trên đường có lẽ người ta sẽ thấy bình thường nhưng nếu là Nhân Sâm thì không phải chuyện thường nữa.

Nhân Sâm được phong làm thần luôn rồi.

Cho dù Lâm Phàm là chúa cứu thế, đại anh hùng cứu vớt bọn họ. Nhưng nếu ở trên phương diện tiếng tăm thì đúng là không bằng cả Nhân Sâm.

Lâm Phàm không thể làm cho tất cả mọi người đều biết đến anh.

Nhưng Nhân Sâm lại có thể làm đến bước đấy.

Nói một cách đơn giản là.

Những người xem Lâm Phàm là chúa cứu thế đều thông minh hơn những người khác một chút. Tuy không có lợi ích cá nhân gì nhưng có thể bảo đảm cuộc sống bình an cho mọi người.

Mà Nhân Sâm tốt ở chỗ, chính là ở khía cạnh mỗi cá nhân, mỗi người đều có thể nhận được lợi ích.

Có một câu nói rất đúng.

Chuyện không liên quan đến mình thì cứ mặc kệ nó, đừng quan tâm đến, dù sao thì cũng không giúp ích gì cho bản thân mình.

Đơn giản chính là ý này.

Không bao lâu sau kim quang tan biến, hơi thở của Nhân Sâm trở nên khác thường, nhưng vẫn là hơi thở của các loại thần. To lớn, chói chang, thần bí gì đó đều là một loại khí chất siêu nhiên.

“Cái này có tốt thật không vậy?”

Tròng mắt Nhân Sâm Vương trộm chuyển động, nó tự biết mình không phải là người có tấm lòng thiện lương gì. Chỉ có thể tự nghĩ ra cách bảo vệ bản thân, nhưng lại bị cô bé này làm cho… A, nói thế nào đây. Lớp phòng ngự trực tiếp bị cảm động làm cho vỡ tan, cũng chính là trực tiếp bị đánh đổ.

Nó là Nhân Sâm Vương, chính là một thứ vô cùng bổ dưỡng. Đã tồn tại từ rất lâu trước kia, hiệu quả kinh người.

Trong mắt cường giả mà nói.

Nó chính là thứ bổ dưỡng nhất, chính là loại ăn xong có thể bay lên trời luôn.

Lâm Phàm vuốt đầu Nhân Sâm: “Vừa nãy không phải mày đi giúp người khác sao?”

“Không có, đừng có vu khống ta. Ta còn chưa làm gì hết.” Nhân Sâm trực tiếp phản bác, không muốn thừa nhận chuyện này. Lần này xảy ra chuyện này không cần thiết để mọi người đều biết.

Lần này xem như gặp may, những vết thương cũng đã lành lại trong nháy mắt.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận