Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 681: Rõ ràng rất mạnh, lại thích đánh lén (2)

Rõ ràng rất mạnh, lại thích đánh lén (2)

Lão cư sĩ Vân Tường muốn đuổi theo, chỉ là hắn cảm thấy trên thân trưởng thôn Lâm tỏa ra cảm xúc có chút thâm trầm, trong lòng hình như có chuyện gì đó.

Trước bia mộ.

Lâm Phàm dùng một tay lau bia mộ, mỉm cười nói, "Thanh Liên, tôi phải đi rồi."

Ngay sau đó.

Trong đầu có một âm thanh truyền đến.

Thưởng ấn Phục Yêu.

Lần tới vào ngày mùng một tháng tám.

Trở về!

Sức mạnh thần bí giáng từ trên trời xuống, Lâm Phàm đứng trước bia mộ, khóe miệng mỉm cười, thân thể hóa thành nhiều đốm sáng, dần biến mất trong không trung.

Đám dân chúng của trấn Thanh Dương trong khoảnh khắc này đột ngột dừng lại, giống như sâu trong nội tâm đã có thứ gì đó mất đi.

Thứ gì đó rất quan trọng.

Nhưng không biết là thứ gì.

Đám người họ sống hạnh phúc trong trấn Thanh Dương, không có hứng thú đối với thế giới bên ngoài, nơi có trưởng thôn ở là có hạnh phúc, đây là suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng trong trái tim bọn họ rung động mãnh liệt, giống như có thứ gì đó đã mất đi vậy.

Núi Trường Bạch.

Lâm Phàm mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy cảnh vật xung quanh, gặp lại ông già Trương đang ngủ ngon lành, anh nở nụ cười tươi. Đã trở lại rồi, gặp được người bạn tốt nhất.

Tiếp theo đó.

Anh đứng dậy rời đi, đi ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên, sao trời thật sáng, đứng ở nơi đó quan sát, nhìn tới mức nhập thần, ánh mắt giống như đang mỉm cười, rất sáng ngời, khiến người ta cảm nhận cảm giác sâu sắc.

Dần dần.

Hạt năng lượng tự do trong không trung chậm rãi hòa tan trong cơ thể của anh.

Người đàn ông một mắt nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở nơi xa, có chút kinh ngạc, anh cảm thấy dường như có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là không đúng ở chỗ nào, cũng có chút khó nói.

"Khí chất có chút thay đổi rồi." Người đàn ông một mắt thầm nói.

Hắn nào biết rằng Lâm Phàm ở nơi đất khách đã sống qua thời gian trăm năm, cho dù là một con heo cũng có thể trở thành một con heo thâm trầm.

Ngày mùng một tháng bảy!

Sáng sớm.

"Oa, ngủ thật thoải mái mà."

Dáng vẻ vô sầu vô lo của ông già Trương khiến người khác cảm thấy rất vui vẻ, ông già Trương không thay đổi luôn luôn thảnh thơi, tự tin như vậy.

"Tỉnh rồi, cho ông quả trứng này." Lâm Phàm đưa quả trứng mà gái mái đẻ đã nấu chín trước khi ông già Trương tỉnh lại tới cho ông già Trương.

"Ừ, ông ngủ rất thoải mái." Ông già Trương nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Đã lâu không nhìn thấy ông, tôi thật sự rất nhớ ông đấy."

"Vậy ôm một cái." Ông già Trương giang hai tay ra nói.

Lâm Phàm và ông già Trương ôm lấy nhau, đối với Lâm Phàm mà nói, đã rất lâu không nhìn thấy ông già Trương rồi, vô cùng nhớ mong, đồng thời anh cũng trân trọng thời gian mỗi ngày này.

"Cậu không dẫn tôi đi." Ông già Trương nói.

Lâm Phàm nói, "Tôi cũng không biết làm thế nào dẫn ông đi, lần này đã trôi qua rất lâu, tôi đã học được rất nhiều thứ đấy."

Ông già Trương trừng hai mắt, kinh ngạc nói, "Thật là lợi hại."

"Cũng tạm thôi, học được cách nấu ăn và trồng trọt." Lâm Phàm nói.

Đối với anh mà nói, đây quả thực là chuyện rất bình thường, đây là những điều anh đã học được ở chỗ Thanh Liên, vốn cho rằng rất khó học, chỉ là sau khi bắt tay vào làm mới phát hiện thật sự rất đơn giản, theo lời của Thanh Liên thì chính là rất có thiên phú.

Học cái gì cũng đều rất dễ làm được.

"Oa, thật lợi hại." Ông già Trương kinh ngạc nói.

Loại vẻ mặt kinh ngạc này không phải giả vờ, mà là thật lòng kinh ngạc, ông già Trương là người thật lòng khen ngợi Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nói, "Chờ sau khi chúng ta trở về rồi, tôi biểu diễn cho ông xem."

"Được, được." Ông già Trương vỗ tay, rất vui vẻ.

Tà vật gà trống nhìn hai tên con người ngu xuẩn trước mặt này, trưng hai mắt gà.

Thật là kẻ ngốc.

Tà vật gà trống tự hỏi một chuyện rất quan trọng, đồng loại rốt cuộc ở đâu, nó thường xuyên âm thầm kêu gọi, chính vì hi vọng nhận được lời đáp lại của đồng loại.

Nhưng gặp quỷ rồi.

Đều con mẹ nó chạy đi đâu hết rồi.

Lúc này, đại sư Vĩnh Tín sau khi nhìn thấy tình cảnh Lâm Phàm và ông già Trương ôm nhau, cảm thán, "A di đà phật, chân tình thế gian cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi, lão nạp cảm động lương thâm mà."

Lâm Đạo Minh lé mắt nói, "Hay là tôi cũng đến ôm ông một cái."

Đại sư Vĩnh Tín nghiêm trang nói, "Lão nạp rất chê."

"Con lừa ngốc ông không biết tốt xấu." Lâm Đạo Minh đã muốn đánh Vĩnh Tín một trận rồi, làm như hắn rất muốn ôm ông ta ấy, còn không phải chỉ là thuận miệng nói thôi sao, vậy mà coi là thật rồi, thật sự là chuyện gặp quỷ mà.

Người đàn ông một mắt nói, "Nhanh chóng thu dọn chút đi, tiếp theo đây chúng ta còn có chuyện phải làm đấy."

Đối với đám người họ mà nói, núi Trường Bạch thật sự rất thần bí.

Những gì phát hiện ra được lúc này rất có thể chỉ là một góc núi băng mà thôi, mà bọn họ dưới mí mắt vô số cường giả tìm kiếm bí mật của núi Trường Bạch.

Nhưng vào đúng lúc này.

Một tiếng rồng gầm vang vọng đất trời.

Khiến mấy người họ khiếp sợ đến mức thể hiện đầy trên gương mặt.

"Đây là tiếng rồng gầm?"

"Nếu đoán không sai, hẳn là thật."

"Là truyền từ phía Thiên Trì tới."

Tất cả mọi người nhìn về hướng xa, âm thanh rồng gầm tới từ phía Thiên Trì, cách bên này khá xa, bọn họ liếc nhìn nhau, cơ hội khó có được, nơi đó phải đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận