Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1327: Ban đêm! Thưa ngài, ngài có muốn ăn trái cây không? (3)

Ban đêm! Thưa ngài, ngài có muốn ăn trái cây không? (3)

Rất nhiều sách cổ đã ghi lại những điều về vực sâu.

Vực sâu là vùng đất vô tận của ác ma, nơi đó không hề có tình cảm, chỉ có chiến tranh và giết chóc triền miên, hơi thở hắc ám có thể ăn mòn bất cứ ai có trái tim tươi sáng.

Lãnh chúa vực sâu vô cùng độc ác, quỷ quyệt, tham lam...

Nhưng bây giờ, tình huống trước mắt đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của ông ta về vực sâu.

Nơi đó không phải là một nơi tàn bạo, tăm tối và giết chóc.

Mà bọn họ đã gặp được một cường giả đáng sợ như Lâm Phàm, và khi đối mặt với một cường giả mạnh như vậy, mọi sự kiêu ngạo đều không đáng một đồng.

Nhưng Giáo hoàng vẫn không thể buông bỏ tôn nghiêm cuối cùng của mình, giống như Archimonde, quỳ xuống liếm láp điên cuồng, dù sao ông ta cũng là Giáo hoàng, tạm thời chưa gặp phải kẻ thù, chỉ cần nghiêm túc kết bạn là được rồi.

Nếu trước đó, ông ta có cảm giác kinh hoàng đến từ vực sâu đối với Lãnh chúa vực sâu Archimonde.

Nhưng bây giờ… Thật sự chẳng ra làm sao cả.

Lúc này.

Bọn họ tùy ý trò chuyện.

Để tạo dựng mối quan hệ thân thiết hơn với Lâm Phàm, Archimonde nói với anh rằng gã ta đang điều tra về chuyện của Thần Hắc Ám dưới vực sâu, nhưng vẫn chưa có manh mối gì. Dù vậy, gã ta vẫn không bỏ cuộc, vì bạn thân của gã ta đang tìm kiếm nên gã ta chắc chắn sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Thật đáng tiếc... Thực tế lại vô cùng phũ phàng.

Gã ta tìm kiếm cái rắm.

Bình thường ở vực sâu, gã ta thường tuần tra lãnh thổ của mình, hoặc chỉ ngủ, và khi gặp rắc rối, gã ta lại chiến đấu chống lại các Lãnh chúa vực sâu khác.

Nhưng sau khi trải qua chuyện này.

Sau khi trở về, gã ta nhất định sẽ điều tra chuyện của Thần Hắc Ám cho Lâm Phàm.

Sắc trời đã không còn sớm!

Archimonde phải trở lại vực sâu.

Bây giờ gã ta chính là Lãnh chúa lớn nhất ở vực sâu, cái chết của Lãnh chúa Corrosion và Lãnh chúa Evil đồng nghĩa với việc không ai có can đảm động vào gã ta nữa.

"Hả"

Gã ta nhìn thấy vực sâu ở đằng xa, thế nhưng lại có một ngọn lửa đang cháy rừng rực.

Nếu gã ta nhớ không lầm.

Đó chính là ngọn lửa do Lâm Phàm tạo ra.

Kinh khủng!

Cơ thể của Lãnh chúa Evil rất lớn, cơ thể của bọn họ ở vực sâu đều vô cùng cao lớn, và chỉ khi bọn họ được triệu hồi vào thế giới loài người, bọn họ mới thu nhỏ kích thước lại.

"Vùng đất này sẽ cháy mãi mãi, và sức mạnh từ thế giới loài người sẽ tồn tại vĩnh viễn."

Ban đêm!

Lâm Phàm không rời khỏi giáo hội Quang Minh, theo yêu cầu chân thành của Giáo hoàng, hy vọng anh ở lại đây một đêm.

Nếu là trước đây.

Anh chỉ muốn quay lại và chăm sóc Khả Lam.

Nhưng bây giờ Khả Lam đã đi học, có thể trả lại thời gian cho bản thân anh và có thể làm nhiều điều anh muốn.

Phòng.

Lâm Phàm nhìn cách trang trí của căn phòng, nó rất sang trọng, rất tốt và rất cao cấp, ngay cả căn phòng sang trọng anh làm ra cho Khả Lam cũng không thể so sánh được với nơi đây.

Cốc cốc!

Có tiếng gõ cửa.

Mở cửa.

Hai cô gái đứng ở trước cửa, mặc quần áo thánh thiện, giống như là sinh đôi, có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Phàm.

Họ là những thánh nữ của giáo hội Quang Minh.

Các cô gái được chọn ra từ khắp nơi.

Làm việc cho tín ngưỡng của giáo hội Quang Minh.

Tất cả đều do Giáo hoàng sắp đặt, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì... Thử xem sao, biết đâu đối phương sẽ thích.

“Thưa ngài, ngài có cần trái cây không?” Cô gái hỏi.

Lâm Phàm nói: "Cảm ơn, các cô đi nghỉ ngơi sớm đi, đã khuya rồi."

Đặt trái cây vào tay, anh vẫy tay với hai cô gái rồi đóng cửa lại.

Giáo hoàng đứng trong bóng tối đã nhìn thấy tình hình này.

Vẫy tay với hai cô gái...

Đi ngủ thôi.

"Tạm biệt!"

Giáo hoàng vẫy tay, khi không có ai, ông ta chào tạm biệt Lâm Phàm cho đến khi bóng lưng của đối phương biến mất, mặc dù không muốn từ bỏ nhưng ông ta biết rằng Lâm Phàm rất bận rộn.

Giáo hoàng trở lại dáng vẻ như bình thường.

Ông ta là Giáo hoàng của giáo hội Quang Minh, cho dù là địa vị và quyền thế của Quân chủ Đế quốc cũng không thể so sánh với ông ta.

Khuôn mặt lạnh lùng toát lên một loại bá đạo.

Lâm Phàm đánh xe ngựa, thảnh thơi nhàn nhã ngắm cảnh trên đường.

Phong cảnh thật sự rất đẹp, đẹp như tranh vẽ.

Ở thành phố Duyên Hải hiếm khi có phong cảnh như vậy, ở đó bầu trời không trong xanh, ở đó nước sông không trong, và không khí ở đó cũng không trong lành.

Ngâm nga một ca khúc.

Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có nguy hiểm xung quanh.

Bây giờ!

Giáo hội Quang Minh cách làng Pao khá xa, không biết sẽ mất bao lâu để quay lại bằng xe ngựa.

Để có thể chăm sóc Khả Lam, anh hiếm khi được tận hưởng cuộc sống như vậy.

Ngày và đêm luân phiên!

Rất nhiều ngày sau.

Môi trường xung quanh đã trải qua những thay đổi vô cùng lớn, non xanh nước biếc đã không còn, nhiệt độ xung quanh tăng lên một cách nhanh chóng, trên mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt.

Lâm Phàm vung tay lên, tách ra khoảng không, muốn trực tiếp rời đi, chờ đợi gặp được một cảnh vật đẹp đẽ, sau đó lại từ từ thưởng thức.

Không quá lâu sau.

Anh phát hiện bên dưới dường như có vấn đề, nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra có một cậu bé đang nằm đó.

Anh bước ra khỏi khoảng không và đáp xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận