Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 637: Thần Thái Dương Apollo... chết

Thần Thái Dương Apollo... chết

Những người có thể bị Lâm Phàm xem nhẹ thì chắc chắn không phải cường giả, khi Lâm Phàm nói chuyện với ông Trương thì chỉ có cường giả mới có thể được anh dành thời gian quan tâm đặc biệt.

Lâm Đạo Minh thở dài một tiếng.

Anh không thể nhận những lời này.

Apollo thân là cường giả mạnh nhất nước Tinh Thiêu, đương nhiên sức mạnh không cần nghi ngờ, nhất là khoa học kỹ thuật kết hợp thân xác, cho dù Độc Nhãn Nam có thể chiến thắng anh ta thì cũng chưa hẳn có thể bắt được thoải mái.

Đương nhiên.

Rốt cuộc có thể chiến thắng hay không vẫn còn là ẩn số.

Ở đâu có suy nghĩ đơn giản như vậy.

Thế nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, anh ta chính là kẻ yếu, không có bất kỳ vấn đề gì, lời nói rất có lý.

Lúc này.

Họ không có tùy ý xông vào trong núi Trường Bạch, ở đây quá lớn, khắp nơi đều có thể tồn tại sư nguy hiểm, cũng không biết cường giả Tinh Không đang ở đây, chỉ có thể ngồi xem diễn biến, chờ đợi tình huống xảy ra.

Nhất là khi họ không hề có manh mối.

Hoàn toàn không biết rốt cuộc đến nơi đây để tìm những thứ gì.

Độc Nhãn Nam nói: “Lâm Phàm, cậu có thể cảm nhận được có hơi thở của cường giả không?”

“Không có.” Lâm Phàm lắc đầu nói.

Không có cường giả sao?

Đây tuyệt đối là chuyện không thể.

Độc Nhãn Nam im lặng, có lẽ là cách tôi hỏi có chút vấn đề, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì hình như thật sự là như vậy, ông ta khởi động đầu óc, nếu như tôi là Hách Nhân thì sẽ hỏi như thế nào.

Đột nhiên.

Vầng sáng lóe lên, mãi mãi thông minh như vậy.

“Cậu cảm thấy có bao nhiêu người mạnh hơn cậu?” Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm im lặng suy nghĩ, anh mở rộng hai cánh tay, cảm nhận thiên nhiên, sau đó chậm rãi nói: “Rất nhiều.”

Đâm vào tim rồi.

Không biết vì sao, Độc Nhãn Nam ôm ngực, có lẽ ông ta thật sự không ngờ rằng anh sẽ nói vô tình như vậy, nhưng ông ta biết rằng Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không nói dối, vậy thì đã nói rõ thật sự có rất nhiều người mạnh hơn anh.

Có áp lực cực lớn.

“Cậu có là đối thủ của họ không?” Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Phàm trầm tư nói: “Bất kỳ đối thủ nào cũng đáng để xem trọng, không giao thủ trước thì tôi cũng năm mươi năm mươi.”

Nhìn xem... hành vi khiêm tốn biết bao.

Từ trước đến nay đại sư Vĩnh Tín không tin lời Lâm Phàm nói, những lời đó đều khiêm tốn mà thôi, tình huống thực sự chắc chắn sẽ bị đánh, mà còn bị đánh đến mức không có sức trở tay.

Độc Nhãn Nam an tâm rất nhiều, có chút đắc ý, dẫn Lâm Phàm đến núi Trường Bạch, có lẽ là chuyện sáng suốt nhất rồi.

Gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào cũng không cần sợ hãi.

Họ ở lại biên giới một khoảng thời gian, nếu như không xuất phát vào bên trong thì sẽ không phát hiện gì cả.

Độc Nhãn Nam đã nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định dẫn người xuất phát vào chỗ sâu trong núi Trường Bạch, cũng muốn gặp mặt cường giả Tinh Không, đây là chuyện không thể tránh khỏi, tránh né hoài chung quy cũng không phải là cách.

Chỉ có dũng cảm đối mặt mới là điều quan trọng nhất.

Rất nhanh.

Họ gặp phải một sinh vật không phải là Tà Vật.

Khi Tà Vật Công Kê nhìn thấy đối phương, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc là cái trò gì đây, tại sao nhìn giống đồng bào vậy, nhưng không có chút hơi thở của đồng bào.

Độc Nhãn Nam và những người khác nhìn Bạch Hổ một cách cảnh giác.

“Thân hình to lớn, đây căn bản không giống Bạch Hổ bình thường.”

Anh nhìn lướt qua cũng thấy được Bạch Hổ này không đơn giản, khí thế toát ra rất mạnh.

“Lâm Phàm, đây là hổ.” Ông Trương kinh sợ kêu lên.

Lâm Phàm nói: “Tôi biết rồi, trước đây trên ti vi chúng ta đã thấy qua.”

Người khác cảnh giác với sự xuất hiện Bạch Hổ, nhưng chỉ có Lâm Phàm và ông Trương lộ ra vẻ bình tĩnh, hoàn toàn không có để Bạch Hổ vào trong mắt, giống như mèo con đáng yêu xuất hiện vậy.

Họ đầy tò mò đối với Bạch Hổ.

“Làm sao lão nạp lại thấy trong ánh mắt của Bạch Hổ này giống như đầy sự khôn ngoan vậy.”

Nghe những lời này của ông ta, Độc Nhãn Nam nhìn kỹ vào ánh mắt của Bạch Hổ, ông ta phát hiện thật sự là như vậy, theo lý mà nói thì cuộc sống của những dã thú trong rừng hoang núi sâu này thì ánh mắt luôn luôn tỏa ra một tia sáng hung tàn nguyên sơ.

Sẽ không giống như tình huống bây giờ.

Độc Nhãn Nam trầm tư, nơi hoang dã từng là nơi Tà Vật tồn tại, loài người căn bản không có cách nào can dự đến nơi này, do vậy, rốt cuộc nơi này tồn tại cái gì, mãi mãi là một chuyện không biết.

Ngay khi họ đang suy nghĩ chuyện này.

...

Lâm Phàm và ông Trương đã bắt đầu có hành động mới rồi.

“Tiểu lão Hổ, bạn thân của tao muốn sờ vào mày, mày qua đây đi.”

Lâm Phàm vẫy tay ra hiệu với Bạch Hổ, bất kỳ người nào nhìn thấy tình huống này chỉ có một suy nghĩ, đây chính là bá vương trong núi, trốn chạy để bảo toàn tính mạng là điều quan trọng, cậu còn muốn đối phương qua đây để cậu sờ, có phải cậu sống lâu rồi nhàn rỗi quá nên muốn đổi chỗ ở không.

Ông Trương nắm lấy góc áo của Lâm Phàm: “Nó đồng ý cho tôi sờ không?”

“Chắc chắn rồi.” Lâm Phàm nói.

Lúc này tình hình của Bạch Hổ không phải rất tốt, nó cảm nhận được hơi thở của loài người xuất hiện gần chỗ nó, vì vậy nó đến đây kiểm tra, thậm chí đã chuẩn bị giết chết đối phương.

Nhưng bây giờ...

Tâm trạng không hay bao trùm trong lòng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận