Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1049: Văn võ sắc tam toàn (2)

Văn võ sắc tam toàn (2)

Phú bà như sói như hổ, hơn bốn mươi tuổi bảo dưỡng khá tốt, quá giàu có, nhưng mà vẻ ngoài có chút kém. Hai mắt tham lam nhìn Hổ Đản Vu như muốn cởi quần của đối phương xuống.

Qúa đẹp trai, quá khí chất.

Mấu chốt là át chủ bài của đám người Chu Hổ vẫn là trai tân, là người chưa từng bị vấy bẩn, quá sạch sẽ, quá ngây thơ.

Đây đều là cám dỗ khó có thể chối từ với mỗi vị phú bà.

Đã từng có một vị phú bà hơn năm mươi tuổi trả giá một triệu tệ để mua ‘Hổ Đản Vu’ một đêm, lúc đó thì Chu Hổ đã muốn đồng ý nhưng Vương Nhị Đản lại nổi trận lôi đình, chỉ vào phú bà rồi tức giận mắng.

“Chị đang làm nhục ‘Hổ Đản Vu’ đấy.”

Ấy vậy mà phú bà không những không tức giận, mà còn thấy đau lòng, áy náy và hối hận khi nhìn vẻ ngoài của ‘Hổ Đản Vu’, vừa rơi nước mắt cá sấu vừa tuyên bố không dùng tiền tài làm nhục anh ta.

Anh ta đẹp trai như vậy, sao có thể dùng tiền bạc làm nhục chứ?

Đến giờ rồi.

Chu Hổ cùng Vương Nhị Đản cầm công cụ ra khỏi WC.

“Chị, cống thoát nước được vệ sinh hết rồi, không còn mùi gì khác, rất sạch sẽ.”

Phú bà lưu luyến nhìn ‘Hổ Đản Vu’, nhìn gương mặt này, nhìn dáng người này, ôi chao, lúc chạm vào thì ngón tay có cảm giác như bị giật điện, “nước” chảy một cách mãnh liệt không ngừng.

Nhưng bà hiểu được giá thị trường nên không có nói ra yêu cầu quá mức.

Nếu không thì sẽ bị kéo vào sổ đen.

“Chị, đưa thẻ cho em!”

Phú bà đưa thẻ cho Vương Nhị Đản.

Vương Nhị Đản lấy bút viết lên tấm thẻ, viết xong rồi thì đóng dấu, đưa cho phú bà: “Chị, tính cả lần này thì chị tiêu bốn lần, khoảng cách với hội viên cần gần hơn.”

Phú bà vui mừng nói: “Chị dùng tiền mua số lần còn lại được không?”

Vương Nhị Đản nghiêm túc nói: “Chị, đây là quy định của công ty chúng em, không thể làm như vậy được.”

Số lần chi tiêu đạt tiêu chuẩn là có thể trở thành hội viên.

Không phải Chu Hổ nghĩ ra chế độ hội viên mà là Nhị Đản. Chu Hổ rất tò mò đầu óc của Nhị Đản, cũng rất khâm phục. Không hổ là người có ăn học, không giống với bọn họ.

Lợi thế của việc trở thành hội viên là có thể mở khóa được nhiều tư thế.

Phú bà tiếc nuối trả sáu mươi nghìn tệ cho đối phương, tiễn Hổ Đản Vu đến cửa, vẫy vẫy tay rồi lau nước mắt ở khóe mắt: “Cục cưng, phải nhớ chị đấy.”

Trong khoảng thời gian này, Hổ Đản Vu đã được tập luyện đến nhuần nhuyễn. Anh ta để hai tay lên môi hôn gió, phú bà thấy vậy thì cả người mềm nhũn dựa vào cửa, giống như vừa “làm” mấy trăm hiệp vậy.

Ba người đi đến một chiếc xe đa dụng xa hoa.

Bọn họ kiếm được khá nhiều nên đã đổi sang xe đa dụng có giá bốn đến năm trăm nghìn tệ, cao cấp hơn rất nhiều.

Cách Cách Vu tóc xanh ngồi ở đằng sau xem truyện tranh.

<< Chuyện tình kim cương.>>

Nhìn một cách say mê, cho dù đám người Chu Hổ có đến thì cũng không thu hút sự chú ý của nó. Nhìn kỹ thì còn thấy khóe mắt của Cách Cách Vu có chút nước mắt đang muốn chảy xuống.

Ba người cất dụng cụ, ngồi lên xe rồi mở cửa sổ ra, mỗi người cầm lấy một điếu thuốc.

Chu Hổ cùng Vương Nhị Đản cúi đầu nhìn số tiền kiếm được.

“Bố mẹ, con đã dựa vào nỗ lực của bản thân để đi trên con đường tiền tài đầy tự do rồi.” Vương Nhị Đản cầm tiền, lặng lẽ hút thuốc, vẻ mặt ưu sầu, nghĩ rằng những gì mình làm trước đây chỉ phí thời gian.

Chu Hổ không cảm tính như Vương Nhị Đản, nhưng so với trước kia thi anh ta cảm thấy cuộc sống trước đây không được xem là sống.

Trước kia đi theo đại ca, mà đại ca chưa bao giờ làm người.

Sau đó anh ta làm một mình, kéo theo Vương Nhị Đản đánh mất ý chí thành kẻ bắt cóc, anh ta có gan to nhưng còn Nhị Đản thì nhát như chuột, tính tình cẩn thận, thích hợp làm việc khác hơn là bắt cóc.

Nhưng hiện tại, anh ta thật sự vươn lên.

Có thể nói với người khác một cách kiêu ngạo, rằng “chúng tôi đã kiếm tiền bằng chính sức mình.”

Chu Hổ cùng Vương Nhị Đản nhớ lại một lúc, sau đó thì quay đầu lại nhìn về phía Hổ Đản Vu.

“Hổ Đản Vu, cám ơn cậu.”

Hổ Đản Vu mỉm cười, gương mặt đẹp trai quá thu hút ánh nhìn của người khác, làm người ta nghĩ đến hai câu.

Biết nam mà thượng!

Nghênh nam mà nhập!

“Không cần cám ơn, chúng ta là đồng bọn.”

“Đúng vậy, chúng ta là đồng bọn.”

“Không sai, chúng ta là đồng bọn cùng tiến cùng lùi.”

Bọn họ vươn tay rồi nắm bàn tay lại, ba người chạm nắm tay vào nhau rồi nhìn về phía Cách Cách Vu đang xem truyện tranh về tình cảm.

“Cách Cách Vu…”

Cách Cách Vu ngẩng đầu lên, vươn cánh tay đen rồi cũng chạm vào.

“Cố lên!”

Cầu lớn bắc qua sông.

Đám người Chu Hổ ngồi xổm bên cầu, nhìn nước sông mênh mông vô bờ.

Ai cũng không nói chuyện.

Cách Cách Vu ngây ngô gãi kẽ mông, sau đó để ngón tay vừa gãi trước chóp mũi ngửi ngửi, có chút mùi nhưng cũng không tệ lắm.

“Nhị Đản, sau này cậu cứ làm việc một mình đi, tôi chuẩn bị đi làm chuyện khác.” Chu Hổ lặng yên suy nghĩ một lát rồi nói.

Vương Nhị Đản khiếp sợ hỏi: “Anh Hổ, vì sao?”

“Tôi nghe nói liên minh Cao Viện sắp mở, cho dù là có tài năng hay không thì đều có thể đi học, tôi chuẩn bị đăng ý tham gia liên minh Cao Viện để tu luyện thật tốt.” Chu Hổ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận