Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 386: Cách của tôi chính là chuốc say anh (2)

Mặc dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng những thứ này đều do khách đặt hàng, ông ta chỉ cần làm theo, hơi đâu mà quản lắm đến vậy.

Trong phòng bao, em gái ma thần luôn quan sát tình hình của Lâm Phàm, ánh mắt cô có thể nhìn xuyên qua thân thể người, có thể nhìn thấy máu của chính mình tích tụ trong cơ thể đối phương, tạo thành một chỉnh thể chưa tiêu hóa hết.

Đây là máu của ma thần.

Con người khó mà tiêu hóa được.

Cách mà cô nghĩ ra chính là chuốc say con người, say quắc cần câu, đến lúc đó còn không phải cô muốn làm cái gì là làm cái đó sao, nghĩ đến lúc ấy, miệng em gái ma thần lộ ra nụ cười.

Nụ cười tươi như hoa nở.

Tôn Hiểu nhìn đến say đắm.

Người đẹp thì cái gì cũng đẹp, ngay cả trái tim cũng thật đẹp.

Mà nụ cười này làm anh ta nhớ đến sự quen thuộc lúc trước, đó là cái giá quen thuộc, chị gái nhỏ quen thuộc, chị gái nhỏ đó cũng có nụ cười như vậy, làm trái tim đang nhộn nhạo của anh ta cũng dần bình tĩnh lại.

Rất nhanh.

Nhân viên phục vụ mang các món ăn và rượu lên.

Tôn Hiểu vừa thận trọng vừa ngượng ngùng ngắm nhìn sắc đẹp của chị gái bé nhỏ, cho đến khi nhìn thấy rượu trắng đặt trên bàn, cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, hai mắt tròn xoe.

Này chẳng khác nào gặp phải quỷ.

CMN!

Cái qq gì thế này?

Anh ta cúi đầu, không dám nói lời nào, không dám hỏi một lời, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh ta có hơi sợ hãi, có phần lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Thậm chí.

Anh ta còn chẳng dám xông lên trước.

Nghĩ rất đơn giản.

Xem như tôi không tồn tại đi.

Tôi không biết uống rượu.

“Trước tiên cứ mỗi người một chai, uống ngon lắm đấy.” Em gái ma thần nói.

Tôn Hiểu cầm lấy rượu trắng nở nụ cười: "Được."

Ờ, hình như không giống với lời thề son sắt của anh ta cho lắm, trước kia còn nói tuyệt đối sẽ không uống rượu, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ, em gái ma thần đưa qua lại lập tức nước chảy mây trôi nhận lấy.

Đứng trước người đẹp, ý chí kiên định nào cũng sẽ lụi tàn.

Lâm Phàm ngồi đó nhìn rượu trắng trước mặt, không biết là rượu gì, chưa uống bao giờ, nhưng ông Trương đã mở nắp chai, nhấp một ngụm rồi trực tiếp phun ra.

Thè cả lưỡi ra.

Cả mặt đỏ bừng.

“Cay quá, cay quá.”

Vốn dĩ ông Trương nghĩ nó rất ngon, nhưng phải đến khi uống ngụm đầu tiên, ông ta mới nhận ra, nó thực sự rất khó uống, không cách nào uống được nữa.

“Lâm Phàm, khó uống lắm.” Ông Trương nói.

Em gái ma thần cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, nên mở nắp chai, đứng dậy nói: “Cảm người mọi người đã cứu tôi, cạn trước xem như cảm ơn.”

Hai tay nâng lấy chai rượu, đổ vào trong miệng.

Ọc ực ực!

Tôn Hiểu ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, thực trâu bò.

Anh ta bị dọa đến ngu người.

Em gái trong sáng, hoạt bát như anime, lại có thể uống rượu bá đạo như vậy, thật sự vượt quá tưởng tượng của anh ta.

Rầm!

Em gái ma thần uống cạn một chai rượu trắng xong đặt chai rượu trên bàn, mặt không đổi sắc: “Uống hết rồi.”

Sau đó lại thấy em gái ma thần mở một chai rượu trắng rồi nói với Lâm Phàm: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, kính anh một cốc.”

“Cô muốn tôi uống với cô?” Lâm Phàm hỏi.

Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng có vẻ hiểu được ý của người bên kia.

“Đúng vậy, là tôi uống cùng anh.” Em gái ma thần đáp.

Chiến lược của cô rất đơn giản.

Chính là uống cạn.

Có thể uống thế nào thì uống thế đó, tốt nhất là để cho tất cả bọn họ uống đến nằm ra đấy, sau đó cô có thể hút máu tươi trên người Lâm Phàm về người mình.

Ông Trương nhỏ giọng: “Lâm Phàm, thứ này khó uống lắm đấy.”

Lâm Phàm mỉm cười, mở nắp bình rượu, sau đó nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên: “Ngon thật đấy, hơi cay, hơi ngọt, còn thơm mùi gạo, mùi vị được đấy.”

Em gái ma thần nở nụ cười, cô thích loài người như vậy, với sự hiểu biết của cô về loài người, cùng lắm là uống được ba chai, những thứ này giống như nước máy, không có tác dụng ngoại trừ làm đầy bụng.

Cầm chai rượu, uống cạn một hơi.

Ngược lại Tôn Hiểu nhìn trai không trước mặt, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn chạy trốn.

Anh ta cảm thấy bản thân thực sự không thích hợp ở chỗ này.

Ít nhất là bây giờ không hợp cho lắm.

“Thật lợi hại.”

Em gái ma thần vỗ tay, loài người thích được người khác khen thưởng, cô cứ từ từ mà khen, cho đến khi nào đều ngất đi, lúc đó cơ hội của cô cũng đến.

Sau đó.

Em gái ma thần lại mở một chai rồi nói với Tôn Hiểu: “Kính anh một ly.”

Tôn Hiểu vội đứng lên: “Khách sáo, khách sáo quá rồi.”

Nữ thần kính rượu anh ta, chuyện này làm anh ta rất khó xử.

Đây là một ly sao?

Uống cạn chai, thật sự có thể uống đến chết người đấy, anh ta thật sự sợ hãi, nhưng để không mất mặt trước mặt nữ thần, không còn cách nào, bất chấp uống một hơi.

Rượu sặc sụa vào cổ họng, cay đến nóng cả cổ họng.

Uống, uống.

Tôn Hiểu cảm thấy cơ thể mình không còn là của mình nữa.

Trời long đất lở, đầu có hơi lơ mơ.

“Uống hết rồi.”

Anh ta đặt chai rượu xuống, cúi đầu, ngoẹo cổ, không phải anh ta muốn làm cho ngầu mà là muốn vặn vẹo một cách vô thức.

Cảm giác này thật thần kỳ.

Khó mà nói ra được.

Đáng tiếc.

Mục tiêu của em gái ma thần không phải là anh ta, anh ta chỉ là tiện thể mà thôi, thấy Tôn Nam một chai đã sắp ngã, cũng không để trong lòng, không muốn để ý tới, mặc cho anh ta ngã.

Đúng lúc này.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn vào.

Liếc nhìn chai rượu đã cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận