Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 126: Thực ra tôi cũng rất cô đơn

Thực ra tôi cũng rất cô đơn

“Tôi...”

Cô ta không biết nên nói gì, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, cổ họng như bị ai đó lấp kín, có điều muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Táp!

Thuấn gian di động sao?

Tà Vật Chương Lang Ma xuất hiện phía sau Chu Hiểu Hiểu.

Mà cổ chu Hiểu Hiểu đã xoay thành hình bánh quai chèo, đôi mắt trợn trừng, chết ngay tại chỗ, đại não còn chưa cảm nhận được đau đớn đã tử vong.

Tà Vật Chương Lang Ma nhìn về phương xa.

Hướng nó nhìn chính là hướng thành phố Duyên Hải.

“KO!”

“Oa, anh rất mạnh đó.”

Tiền Tiểu Bảo hơi khó khăn, cậu ta hơi hối hận khi tới sảnh trò chơi chơi, cảm giác thua cũng không dễ chịu chút nào.

Thân là một người thừa kế nhà giàu số một đủ tư cách và thành thục nhất.

Cậu ta biết thế nào mới là cách tồn tại an toàn nhất.

“Cũng không tồi.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương gấp không chờ nổi nói: “Lâm Phàm, cho tôi chơi một chút đi.”

Tiền Tiểu Bảo nhìn ông Trương, tôi thua tên đó là cố ý, về phần ông, hãy để tôi dùng những cách tàn bạo nhất để dạy cho ông một bài học tốt.

Lâm Phàm đứng đằng sau, tâm trạng rất tốt, anh ta cảm giác mình là một người có thiên phú chơi game, Tiểu Bảo nói anh ta rất lợi hại, rất mạnh mẽ, có lẽ là mạnh thật.

Rất nhanh.

Nụ cười đầy mong chờ của ông Trương biến mất, thay vào đó là sắp khóc.

Đụng cũng chưa kịp đụng đã bị đánh bại.

Ông chủ khu trò chơi hèn mọn đứng một bên cười khiêm tốn, mỗi khi Tiền Tiểu Bảo đánh ra một thao tác xinh đẹp ông ta đều sẽ hô to.

“Lợi hại.”

“Thao tác như thần.”

“Tôi sống mấy chục năm mà chưa bao giờ gặp qua chiêu nào lợi hại như thế.”

Không nói lời nào chắc vĩnh viễn sẽ không phạm sai lầm, nhưng vỗ mông ngựa nhiều chắc chắn có lợi.

Ít nhất bây giờ ông ta cảm giác an tâm khi đứng bên cạnh nhà giàu.

Tiền tài có thể khiến con người ta vui sướng.

Bọn vệ sĩ nhìn bộ truyện tranh quý rồi lại nhìn nhìn cậu chủ bên kia, thái độ của ông chủ khu trò chơi cũng dễ hiểu.

Chuyện này cũng không coi là sự kiện lạ lùng gì.

Được theo đuổi cuộc sống là chuyện hạnh phúc.

Tuy bộ dạng bạn vuốt mông ngựa rất chật vật, nhưng lúc bạn kiếm được tiền thì rất đẹp trai.

Lối vào khu trò chơi.

Ông chủ chắp tay, khúm núm vui vẻ tiễn các đại gia, trên khuôn mặt nở một nụ cười chất phác và đầy thân thiện.

"Quý khách đi thong thả, chúc quý khách thuận buồm xuôi gió, có cơ hội quý khách lại đến nhé.”

Khóe mắt ông ta trào ra nước mắt, đó là những giọt nước mắt đau buồn, giống như người quan trọng sắp rời xa ông ta vậy.

Vốn dĩ có một đám học sinh tiểu học đến chơi game, nhưng lại bị ông ta lạnh lùng đuổi ra ngoài. Đi, đi, không thấy tấm bảng treo ngoài cửa sao? Có khách quý đến rồi, mấy đứa từ đâu đến thì về lại đó đi.

Đám học sinh tiểu học tức giận, tuyên bố sau này sẽ không đến quán của ông ta nữa, cũng không đến đây mua thẻ nữa.

Không còn cách nào khác, ông chủ đành mua cho mỗi đứa một chai Coca rồi an ủi vài câu.

Đám học sinh tiểu học lại vui vẻ hòa hợp với ông chủ, chúng vui sướng chạy vào trong hẻm để chơi đập thẻ, chúng nói đợi khách quý đi rồi thì chúng quay lại chơi.

Với đại gia thì vâng vâng dạ dạ, với học sinh tiểu học thì la hét quở mắng không chút mềm lòng.

Tiền Tiểu Bảo vẫn rất thích thú với game, nhưng trong lòng đã hứa sau này dứt khoát không chơi game với Lâm Phàm nữa.

Cậu ta vẫy tay với vệ sĩ.

Các vệ sĩ hiểu ý của cậu chủ, họ lấy ra một xấp tiền đưa cho ông chủ.

Ông chủ cảm động rơi nước mắt, quỳ trước mặt Tiền Tiểu Bảo, hạ mình thắt dây giày cho cậu ta, sau đó còn dùng tay áo lau chùi bóng loáng cho đôi giày da của Tiền Tiểu Bảo.

“Cậu chủ đi thong thả nhé.”

Thời đại nào rồi, sao vẫn còn người trông như nô lệ đến vậy.

Những người đi đường xung quanh rất khinh thường hành vi của ông chủ.

Ông chủ vui vẻ tiễn nhóm người Tiền Tiểu Bảo rời khỏi quán.

Không còn thấy dáng vẻ thấp hèn đó nữa, thay vào đó là gương mặt hăm hở. Nhìn thấy những người đi đường đang chỉ trỏ về phía mình, ông ta xem thường và lấy ra một xấp tiền.

“Có gì đâu mà cười? Kiếm tiền dựa vào năng lực thì làm sao? Có bản lĩnh mấy người cũng kiếm tiền cho tôi xem.”

Ông chủ coi rẻ những người đi đường đang chế nhạo ông ta.

Không cần nhìn cũng biết cả đời đều là như thế.

Cười chê nghèo khổ, không cười chê kỹ nữ.

Chỉ muốn đứng yên mà kiếm tiền, đáng đời nhận mấy đồng lương.

Trên băng ghế dài trong công viên,

Ba người họ đang ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm một cây kem ốc quế trong tay.

Âm thanh liếm đồ ăn vang lên.

Họ thè đầu lưỡi ra để liếm cây kem, nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt.

“Ngon quá.” Ông Trương nói.

“Đúng là rất ngon.”

Lâm Phàm cười rất vui vẻ, chơi đùa cùng bạn bè là điều hạnh phúc nhất. Ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, anh ta và ông Trương là bạn tốt của nhau, nhưng bây giờ anh ta đã có thêm một người bạn, tuy cậu ta nhỏ tuổi nhưng con người rất tốt và cũng thích chơi đùa với bọn họ.

Tiền Tiểu Bảo nói: “Lát nữa ăn trưa, mọi người muốn ăn gì? Tôi biết một nhà hàng rất ngon ở trên tầng cao nhất, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhà hàng xoay toàn cảnh. Nếu mọi người muốn đi thì tôi bảo người gọi điện đến đó bao phòng.”

Cuộc sống có tiền là đơn điệu như vậy đó.

Cho dù ăn cơm cũng phải có cảm giác trang trọng.

Tiền Tiểu Bảo là một người rất cô đơn, thường ngày không có bạn bè gì cả. Cuộc sống bây giờ mang lại cho cậu ta cảm giác rất kinh khủng, cậu ta không thích tiền, cậu ta có cảm giác như tiền làm mất đi bạn bè.

Trong trường học quý tộc, khi giáo viên nữ nói chuyện với cậu ta thì luôn hỏi một câu khi nào bố đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận